Chương 3161

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trực tiếp rơi xuống từ bầu trời, sau đó lộ ra sát khí. Khóe miệng cô ta nhếch lên, sải bước đi vào.

Cô ta có thể ngửi thấy mùi của Lâm Dương. Cô ta có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh.

Lúc này cô ta biết Lâm Dương đã đến khu nhà xác rồi.

“Vội vàng vào nhà xác như vậy sao? Ha ha, không sao đâu. Tôi sẽ hạ gục anh”

Hồng Nhan Gốc chủ đi xuống cầu thang, cô ta nhanh chóng. đuổi theo Lâm Dương.

Rầm.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trực tiếp đá tung cánh cửa.

Cánh cửa thép bị cô ta đạp vỡ.

Bên trong nhà xác.

Một mình Lâm Dương hút thuốc đứng trước cái xác cháy đen.

Lúc này người anh đã bê bết máu.

Nhưng anh đã lấy khăn tay trong túi ra và lau mặt cho mình, vuốt thẳng tóc, ra vẻ tươm tất, sạch sẽ muốn chết.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh.

“Còn có lời trăn trối cuối cùng nào không?” Hồng Nhan Cốc chủ tươi cười hỏi.

Lâm Dương hít một hơi khói đẩy tử thi vào trong tủ thi thể, sau đó khàn giọng nói: “Tôi muốn nhìn thấy mặt của cô. Cô giết tôi đi, sau này có làm ma tôi cũng sẽ không buông tha cho cô, tôi phải nhớ kỹ khuôn mặt của cô, không chết đi tôi lại quên mất, cô dám cho tôi xem không?”

“Không buông tha cho tôi? Ha ha ha ha, khi làm người, anh đã không thể đấu lại tôi, thì làm sao khi anh trở thành ma rồi có thể giết tôi chứ? Được, được. Tôi sẽ thỏa mãn anh. Ha ha ha…”

Hồng Nhan Gốc chủ bật cười, cô ta cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt và đi về phía Lâm Dương một cách man rợ.

“Anh có thể nhìn thấy tôi. Bây giờ, để tôi tiễn anh về tây thiên nào”

Nói xong, cô ta hội tụ một nguồn năng lượng đáng sợ trong lòng bàn tay. Chuẩn bị đập Lâm Dương thành từng mảnh. Nhưng vào thời điểm quan trọng này.

Đột nhiên, có rất nhiều tiếng bước chân vội vàng ở ngoài hành lang.

“Cái gì?”

Hồng Nhan Cốc chủ sửng sốt trong chốc lát, rồi đột nhiên quay người lại.

Sau khi thấy một lượng lớn phóng viên lao vào, và vô số ánh đèn flash chiếu thẳng vào Lâm Dương và cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

“Cái gì?” Khuôn mặt của Hồng Nhan Cốc chủ nhanh chóng thay đổi.

Đột nhiên Lâm Dương bước về phía các phóng viên vừa chạy đến, mỉm cười chào hỏi: “Các bạn trong giới truyền thông, đừng lo.

Mặc dù Tiêu tiểu thư đã chết trong vụ nổ, nhưng cô ấy đã được chữa trị bằng những kỹ năng y tế tuyệt vời của bản thân tôi đây. Nhìn kìa, cô Tiêu, cô không đứng ở đây được sao?”

“Trời ạ. Bác sĩ thiên tài Lâm thật xứng với bác sĩ thiên tài. Tiêu tiểu thư cứ như người không bị sao vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện