CHƯƠNG 150

“Đúng vậy, dù thế nào cũng là bạn cùng lớp, không thể đi tay không đến đây được! Dù sao đây cũng là buổi triển lãm tranh đầu tiên trong đời hoa khôi Điểm Hương!” Ánh mắt Dinh Dương như lơ đãng đảo qua Trình Kiêu, trên mặt nở nụ cười lạnh.

Vương Khánh Sinh ngồi ở bàn khác cũng ồn ào theo: “Cậu nhóc nói rất đúng, lúc này chúng ta mới có thể nhận ra ai có tình cảm thật, ai là người giả tạo!”

“Những người đến tay không, sau này mấy người đừng lui tới nữa, loại người như vậy không đáng kết giao!” Ánh mắt Vương Khánh Sinh đảo qua Trình Kiêu, hiện lên một tia đắc ý.

Một khi Vương Khánh Sinh mở miệng, những người khác sẽ lập tức hùa theo.

“Chủ tịch Vương nói rất đúng, cho dù điều kiện gia đình không tốt, thì ít nhất cũng phải có ý tứ, người thật sự đi tay đi tay không tới chắc chắn là người không coi không Điểm Hương là bạn, không đáng kết giao.”

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trình Kiêu, bây giờ mọi người đều biết Tân Gia Lạc đang cố ý nhằm vào Trình Kiêu.

Hơn nữa, lúc Trình Kiêu đi tay không vào, không ít bạn bè đã nhìn thấy.

Nhưng Trình Kiêu vẫn ngồi tại chỗ với dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần, cho dù Tân Gia Lạc và Dinh Dương nói như thế nào thì dường như anh vẫn không để ý, làm Tân Gia Lạc có cảm giác như đấm một quyền vào bông.

Bất đắc dĩ, Tân Gia Lạc đành phải chủ động dò hỏi: “Trình Kiêu, Điểm Hương đối xử với cậu tốt như vậy, luôn gọi một tiếng anh Trình Kiêu, không biết hôm nay cậu đã tặng Điểm Hương món quà gì nhỉ? Nói ra cho mọi người biết xem nào!”

Có người bạn nở nụ cười lạnh, không ít người đã nhìn thấy Trình Kiêu đi tay không tới, bây giờ Tân Gia Lạc nói muốn xem quà của Trình Kiêu, nếu Trình Kiêu không lấy ra được thì không phải sẽ vô cùng mất mặt sao?

Đám người Vương Khánh Sinh cũng nhìn về phía Trình Kiêu, tuy rằng mọi người đều nhận ra Tân Gia Lạc và Vương Khánh Sinh đang cố ý nhằm vào Trình Kiêu, nhưng nếu Trình Kiêu thật sự đi tay không đến thì cũng quá vô liêm sỉ.

Trình Kiêu mở to mắt, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tân Gia Lạc, thờ ơ nói: “Tôi tặng quà gì thì có liên quan gì đến cậu?”

Dinh Dương cười lạnh nói: “Hừ, tôi thấy cậu đi tay không tới để ăn chực thì có, nếu không thì sao không dám lấy quà ra!”

Cuối cùng Điểm Hương không nhịn được nữa, đập bàn một cái rồi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tức đến nỗi hơi đỏ lên: “Dinh Dương, cậu đủ rồi! Mọi người đều là bạn cùng lớp, có thể đến buổi triển lãm tranh ủng hộ tôi đã rất vui rồi.”

“Nếu các cậu cho rằng tôi sẽ để ý chuyện quà cáp, thì tôi mong mọi người mang quà về hết đi, tôi sẽ nhất quyết không nhận!”

Thấy Điểm Hương tức giận, Dinh Dương không dám nói gì thêm, lỡ Điểm Hương thật sự tức giận không chịu nhận bất cứ món quà nào, vậy thì không phải Tân Gia Lạc đang làm trò cười sao?

Tân Gia Lạc ghi hận trong lòng, vì Điểm Hương che chở Trình Kiêu quá rõ ràng.

Nhưng bên ngoài chắc chắn anh ta sẽ không nói gì, chỉ cười ha ha nói: “Điểm Hương đừng tức giận, nếu em không thích thì chúng ta không nói về đề tài này nữa.”

Vương Khánh Sinh cười lạnh nói: “Một người đàn ông luôn dựa vào phụ nữ ra mặt, đúng là đồ vô dụng như cái danh xứng với thực tế.”

Điểm Hương lườm Vương Khánh Sinh, bởi vì Vương Khánh Sinh là người lớn nên Điểm Hương khó nói được, chỉ có thể giận dỗi.

Ánh mắt Trình Kiêu chuyển hướng qua Vương Khánh Sinh, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu ông nói thêm một câu thì tôi sẽ đánh chết ông ngay lập tức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện