CHƯƠNG 163

Tân Gia Lạc đã có lòng muốn tìm chết cho rồi.

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng với bọn Điểm Hương rồi nói: “Tôi đã nói rồi, đối phó loại lưu manh như này đơn giản như giẫm chết một con kiến.”

Đao Ba Cường hơi đỏ mặt, nhìn hằm hằm Trình Kiêu, kêu gào nói: “Nhóc con, tôi thừa nhận cậu rất biết đánh nhau, nhưng là đừng quên, tôi là thuộc hạ dưới tay của Mã đại lão!”

“Cậu dám đánh người của tôi chẳng khác nào đánh người của Mã đại lão!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi đánh thì thế nào? Cũng không phải chưa từng đánh.”

Đao Ba Cường nghĩ bể đầu cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Trình Kiêu đúng là đã từng đánh người của Mã Tài. Cho nên hắn ta cho là Trình Kiêu đang khoác lác.

“Nhóc con, đừng quá ngông cuồng, bây giờ tao gọi điện, gọi đại ca tới! Mày dám chờ ở đây không?”

Vẻ mặt Trình Kiêu hơi kì lạ, nhìn Đao Ba Cường hững hờ nói: “Được, mày gọi đi, tốt nhất gọi được Mã Tài tới!”

Điểm Thế Dạ nhíu mày nói: “Trình Kiêu, chúng ta đắc tội không nổi Mã đại lão đâu! Liền ngay cả thị trưởng Hà Tây, đều muốn nể vài phần mặt mũi của Mã đại lão, hay là cậu đi mau đi!”

“Chú Điểm yên tâm, có tôi ở đây, coi như hắn ta gọi Mã Tài tới cũng vô dụng.” Trình Kiêu tràn đầy tự tin nói.

“Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy?” Điểm Thế Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.

Đao Ba Cường gọi một cú điện thoại, cười lạnh nói với Trình Kiêu: “Nhóc con, Đại ca tao lập tức tới ngay, mày có gan thì đừng chạy!”

Trình Kiêu chính là muốn nhân cơ hội lập tức thu thập đám lưu manh, phòng ngừa để lại tai họa cho nhà Điểm Hương, nếu không anh cũng không cho Đao Ba Cường cơ hội gọi điện thoại.

Nếu như Trình Kiêu đoán không sai, kiếp trước cả nhà Điểm Hương rời đi Hà Tây, đoán chừng là vì đắc tội đám lưu manh này, bị ép rời đi.

Một đời này, Trình Kiêu liền giúp bọn họ giải quyết triệt để.

Rất nhanh, một thanh niên để bím tóc, dẫn theo năm tên thủ hạ đi đến.

Xem ra những người này cách khách sạn Lam Thiên cũng không xa.

Nhìn thấy thanh niên tết bím tóc, Đao Ba Cường lập tức giống như nhìn thấy được cứu tinh.

“Anh Đao, cuối cùng anh cũng đến!” Đao Ba Cường vừa rồi đầy mặt diễu võ giương oai giờ không còn một chút nào, đột nhiên biến thành chó giữ nhà.

Anh Đao khinh thường nhìn Đao Ba Cường, ánh mắt sắc bén kia khiến trong lòng mọi người chột dạ.

“Ai đánh?” Anh Đao lạnh lùng hỏi.

Điểm Thế Dạ cảm thấy nặng nề trong lòng, toang, người của Mã đại lão đến, lần này sợ là 150 triệu cũng giải quyết không được.

Đao Ba Cường chỉ vào Trình Kiêu nói: “Anh Đao, chính là nhóc con kia.”

“Nhiều người như vậy thế mà ngay cả một tên nhóc con đều không xử được, bọn mày. . . . . .” Anh Đao nói một nửa, đột nhiên dừng lại, há to mồm, giống như là gặp quỷ.

“Anh Đao, nhóc con kia biết võ, anh phải cẩn thận. Nhất định phải báo thù cho các anh em!” Đao Ba Cường đau lòng nhức óc nói.

Nhìn thấy Anh Đao không nhúc nhích, Đao Ba Cường nghi ngờ hỏi: “Anh Đao, anh sao thế? Sao không cử động, chẳng lẽ nhóc con này còn biết phép thuật?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện