Trong đám khách mời của Điểm Thế Dạ, thân phận địa vị của Vương Khánh Sinh là cao nhất.
Hơn nữa Vương Khánh Sinh còn là hoạ sĩ nổi tiếng Hà Tây, Điểm Thế Dạ trăm triệu lần không dám đắc tội.
Về phần mấy đứa bạn học của Điểm Hương như Trình Kiêu, ở trong mắt Điểm Thế Dạ chẳng qua chỉ là một đám trẻ con chưa trưởng thành mà thôi.
Vì thế chân tướng ra sao, ai đúng ai sai, đối với Điểm Thế Dạ căn bản không có gì đáng nói.
Mặc kệ như thế nào, ông ta đều phải chừa chút thể diện cho Vương Khánh Sinh.
Kiếp trước Trình Kiêu không hiểu lắm con người của Điểm Thế Dạ, nhưng từ thái độ ông ta xử lý vấn đề, Trình Kiêu cơ bản đã nắm được tám chín phần.
Một câu thôi, ông ta là dạng người quen luồn cúi điển hình.
Nếu Điểm Thế Dạ đã không cố kỵ cảm nhận của đám người Trình Kiêu, vậy thì Trình Kiêu tự nhiên cũng sẽ không khách khí với ông ta.
Hai tay Trình Kiêu cắm vào túi quần, anh hơi ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: "Bảo tôi xin lỗi ông ta? Ông ta còn không xứng!"
Vương Khánh Sinh rất muốn nổi điên, nhưng đang diễn trò trước mặt Điểm Thế Dạ, ông ta phải duy trì hình tượng thân sĩ của mình.
"Chú em Điểm, chú thấy rồi chứ? Thằng nhóc này cuồng vọng thế đó! Đây là đang vả vào mặt chú đấy, vừa nãy lúc chú không có ở đây, nó còn muốn động tay đánh tôi nữa kìa!"
Triệu Cao và Hách Tuệ Tuệ kinh ngạc nhìn về phía Trình Kiêu.

Trước đây ấn tượng Trình Kiêu để lại cho bọn họ luôn là nhẫn nhục và chịu đựng, không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp, tính cách Trình Kiêu lại xuất hiện sự thay đổi lớn như vậy!
Điểm Thế Dạ đích thân mở miệng bắt Trình Kiêu xin lỗi, Trình Kiêu không chỉ từ chối mà còn muốn nhục nhã Vương Khánh Sinh ngay trước mặt Điểm Thế Dạ.
Tuy rằng Vương Khánh Sinh xứng đáng bị như vậy, nhưng lúc đó sẽ khiến cho Điểm Thế Dạ không thể xuống đài được.

"Trình Kiêu, ông ấy là ba của Điểm Hương!" Hách Tuệ Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở.
Khuôn mặt Trình Kiêu không chút biểu cảm, chẳng thèm phản ứng với lời nói của Hách Tuệ Tuệ.

Nếu Điểm Thế Dạ không phải là ba của Điểm Hương, Trình Kiêu cũng sẽ không ôn hòa đứng đây nói chuyện với ông ta.
Điểm Thế Dạ nhíu mày, ông ta cảm thấy mình đã xem nhẹ những người trẻ tuổi này, nhất là thằng nhóc đang đứng trước mặt.
"Cậu tên là Trình Kiêu đúng không? Bình thường Điểm Hương có nhắc tới cậu ở trước mặt tôi, tôi cũng rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Điểm Hương.

Vậy nên tôi càng phải nhắc nhở cậu một câu, vị chủ tịch Vương ở trước mắt cậu không chỉ đơn thuần là chủ tịch tập đoàn Phúc Vương, ông ấy còn là thân tín của Kim đại thiếu gia của tập đoàn Chấn Vũ."
"Cậu hiểu mình nên làm thế nào rồi chứ?" Điểm Thế Dạ chân thành khuyên nhủ.
Điểm Thế Dạ nghĩ chỉ cần Trình Kiêu không ngốc thì sẽ không keo kiệt một câu xin lỗi.

Dù sao so sánh với việc đắc tội tập đoàn Phúc Vương hay thậm chí là tập đoàn Chấn Vũ, xin lỗi một trưởng bối cũng không tính là mất mặt.
Trình Kiêu cười lạnh nói: "Đừng nói ông ta chỉ là đàn em của Lôi Hồng Húc, cho dù có là Lôi Hồng Húc thì cũng không có tư cách bảo tôi xin lỗi."
"Cuồng vọng, quá cuồng vọng! Ngay cả Kim đại thiếu gia, người thừa kế tập đoàn Chấn Vũ trong tương lai mà cũng không để vào mắt!" Vương Khánh Sinh khoa trương kêu to.
"Chú em Điểm, chú dẫn một người như thế về nhà, không sợ cậu ta gây phiền phức cho chú sao?"
Sắc mặt Điểm Thế Dạ lạnh xuống, nhìn Trình Kiêu khẽ nhíu mày: "Trình Kiêu, cậu có ơn đối với Điểm Hương, tôi rất cảm kích.


Nhưng lẽ ra tôi không nên mời cậu, dù sao cậu cũng còn quá trẻ, nói ra những lời như vậy ai sẽ tin được đây?"
"Con tin!"
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút tức giận vang lên, chẳng biết từ lúc nào Điểm Hương đã đi tới nơi này.
"Là Điểm Hương, cậu ấy đến rồi!" Các học sinh xì xầm một trận.

Điểm Hương đã đến, chuyện này càng lúc càng náo nhiệt.
Thấy Điểm Hương tới, Hách Tuệ Tuệ lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi.
Điểm Hương bước đến bên cạnh Trình Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng kiên định: "Mọi người có thể không tin anh Trình Kiêu, nhưng con tin tưởng anh ấy.

Cho dù người của toàn thế giới đều không tin anh Trình Kiêu, con tin!"
Tuy rằng giọng nói của Điểm Hương rất mềm, rất nhẹ, nhưng cũng không nhu nhược, trái lại mang theo lực lượng xuyên thủng đá cứng.
Vương Khánh Sinh nhìn thấy Điểm Hương, ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng, lập tức mở miệng châm ngòi thổi gió: "Chú em Điểm, nhà cậu dạy dỗ con cái không được đúng lắm thì phải! Đứa trẻ này dám cãi lời cậu, cậu không thể chiều hư tật xấu này của con bé được đâu!"
Sắc mặt Điểm Thế Dạ không có chút biểu cảm nào, cũng không trả lời Vương Khánh Sinh.


Ông ta có được một đứa con gái như Điểm Hương, cả gia đình ông ta đã dồn hết tất cả tâm huyết cho Điểm Hương, tất nhiên sẽ không nỡ để cho cô phải đau buồn.
"Điểm Hương, quay lại chào hỏi khách khứa đi con, chuyện này ba sẽ xử lý, con không cần nhúng tay!" Điểm Thế Dạ trầm mặt nói.
"Không, con không tin, con phải tận mắt nhìn ba xử lý!" Điểm Hương cố chấp nói.
Điểm Thế Dạ có chút tức giận: " Điểm Hương, con nói như vậy là không tin ba sao? Lời này của con làm người khác rất đau lòng có biết không? Lúc còn nói như vậy con có suy nghĩ tới cảm nhận của ba hay không?"
Hiển nhiên Điểm Hương đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô không bị lời nói xuất phát từ nội tâm của Điểm Thế Dạ đả động, mà ngược lại còn đối chọi gay gắt: "Ba của con không phân tốt xấu nhằm vào anh Trình Kiêu, ba có nghĩ tới cảm thụ của con không?"
Điểm Thế Dạ cũng không nhịn được nữa, cả giận nói: " Điểm Hương, con làm cho ba quá thất vọng rồi!"
Điểm Hương không sợ hãi chút nào, hừ lạnh một tiếng nói: "Con đã biết hết đầu đuôi mọi chuyện rồi, anh Trình Kiêu không sai chỗ nào cả.

Nếu như ba vẫn tiếp tục nhằm vào anh ấy, triển lãm tranh này không làm nữa cũng được!"
"Con...!Con muốn chọc ba tức chết có phải không!" Điểm Thế Dạ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lại không có cách nào.

Từ trước tới nay ông ta chưa từng thấy Điểm Hương quật cường như vậy bao giờ, cho nên ông ta mới tin tưởng Điểm Hương nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Nếu như không mở triển lãm tranh, vậy ông ta còn cố sức bảo vệ Vương Khánh Sinh làm cái gì?
Bất đắc dĩ, Điểm Thế Dạ không thể làm gì khác hơn là lúng túng nhìn về phía Vương Khánh Sinh, áy náy nói: "Chủ tịch Vương, là tôi dạy dỗ không nghiêm, để ông chê cười rồi!"
"Thế nhưng con gái tôi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư, nếu như ép uổng quá, tôi lo con bé sẽ thực sự làm ra chuyện ngu ngốc."
"Không bằng chuyện này tạm thời để đó, chờ triển lãm tranh qua đi rồi tính sau nhé?"
Vương Khánh Sinh vốn định lợi dụng Điểm Thế Dạ để làm nhục Trình Kiêu, không ngờ Trình Kiêu này ngay cả Điểm Thế Dạ cũng không nể mặt, ông ta liền mất đi chỗ dựa.
Hiện tại Điểm Hương còn đứng về phía Trình Kiêu, Vương Khánh Sinh một bàn tay không vỗ lên tiếng, tất nhiên không dám tiếp tục đối nghịch cùng Trình Kiêu.
"Nếu Chú em Điểm đã nói như vậy, tôi phải nể tình thôi chứ sao giờ.


Trước hết chuyện này cứ như vậy đi, triển lãm tranh cho xong cái đã." Vương Khánh Sinh làm bộ hào phóng nói.
Điểm Thế Dạ còn thật sự cho rằng Vương Khánh Sinh nể mặt ông cho nên mới nguyện ý tha cho Trình Kiêu.
Ông ta bèn bày ra vẻ mặt cảm kích khom mình hành lễ với Vương Khánh Sinh: "Tôi thay đám trẻ không hiểu chuyện cảm ơn chủ tịch Vương!"
"Chú em Điểm không cần khách khí, chúng ta qua bên kia, để cho đám trẻ bọn nó chơi cùng nhau đi!" Vương Khánh Sinh thực sự không chịu nổi ánh mắt của Trình Kiêu.

Cậu ta nhìn đến độ phía sau lưng ông ta lạnh toát, thầm nghĩ phải mau nhanh thoát đi thôi.
"Được, mời chủ tịch Vương!" Hai người Điểm Thế Dạ bỏ đi.
"Anh Trình Kiêu, thực sự rất xin lỗi, để anh chịu thiệt rồi!" Hai tay Điểm Hương nắm chặt cạnh váy, buồn rầu nói.
Trình Kiêu khẽ gõ yêu lên trán Điểm Hương, mỉm cười nói: "Em thậm chí còn xích mích với chú Điểm, anh có thiệt gì đâu!"
"Đi thôi, mau dẫn bọn anh đi xem tác phẩm lớn của em nào, tiện thể giảng giải cho mấy người không hiểu nghệ thuật như bọn anh một chút." Trình Kiêu nói sang chuyện khác, để Điểm Hương không xoắn xuýt chuyện vừa rồi nữa.
Quả nhiên, nghe thấy Trình Kiêu cảm thấy hứng thú đối với tranh của mình, Điểm Hương rất hưng phấn.
"Được, em dẫn mọi người đi xem!" Điểm Hương đi trước dẫn đường, bắt đầu giảng giải về một bức tranh.
Ở phía sau, đám người Tân Gia Lạc nhìn mà đố kị không ngớt.
"Anh Lạc, hoa khôi Điểm Hương thật sự là tốt đến quá mức với cái thằng vô dụng Trình Kiêu đó rồi! Thật là làm cho người ta tức chết mà, không biết Trình Kiêu đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho hoa khôi Điểm Hương nữa!"
Tân Gia Lạc cũng rất buồn bực, Trình Kiêu là cái thá gì mà Điểm Hương lại đối xử với nó tốt như vậy, khiến Tân Gia Lạc ngay cả lòng muốn chết cũng có.
"Đừng nói nữa, trước hết cứ để cho cái thằng vô dụng đó đắc ý một lúc đi, rất nhanh tao sẽ khiến nó dập đầu cầu xin tha thứ ngay trước mặt tôi!" Tân Gia Lạc lại có chủ ý mới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện