CHƯƠNG 96

“Anh đừng quên, nếu như không có nhà chúng tôi thì bây giờ anh vẫn đang lang thang vất vưởng ở cô nhi viện đấy!”

Trình Kiêu siết chặt viên Huyết Phỉ Thúy, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái: “Cô cảm thấy chỗ dựa của tôi chính là Lôi Chấn Vũ? Cô sai rồi, chỗ dựa của tôi không phải ai hoặc vật gì, tôi có được mọi thứ đều do bản thân tôi có năng lực.”

Nói xong, Trình Kiêu siết tay, Huyết Phỉ Thúy giá trị mấy trăm tỷ vô cùng cứng rắn lập tức hóa thành bột phấn màu đỏ, từ từ chảy khỏi lòng bàn tay Trình Kiêu.

Tôn Mạc vừa khiếp sợ vừa đau lòng che miệng lại, cô ta gào lên: “Trình Kiêu, anh điên rồi! Đó là Huyết Phỉ Thúy!”

Mọi người đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

“Tên đó điên rồi sao? Cậu ta lại phá hủy viên Huyết Phỉ Thúy giá trị liên thành kìa!”

“Thằng điên, tôi mà là ba cậu ta thì cậu ta gãy chân là cái chắc! Phá của, phá của quá, còn điên hơn tôi năm xưa nữa!”

“Nhưng sao tôi cảm thấy cậu ta làm vậy… khí phách thế nhỉ!”

Vương Hiểu Hi giật mình: “Mạc nói cái gì mà anh ta đập nát viên Huyết Phỉ Thúy trị giá mấy trăm tỷ thế!”

Trong mắt Y Linh nổi lên dị sắc. Ngay từ đầu cô đã để ý Trình Kiêu rồi, giờ lại chính mắt nhìn thấy cảnh Trình Kiêu hủy diệt bảo thạch trị giá mấy trăm tỷ.

Phóng mắt khắp thế giới có bao nhiêu người có thể quyết đoán đến vậy?

“Trình Kiêu, anh là kiểu người gì vậy?”

Nếu có người nói Trình Kiêu chỉ là một kẻ ăn hại, Y Linh là người đầu tiên không tin.

Lý Ngôn cũng vô cùng khiếp sợ: “Mẹ nó thằng đó điên rồi? Nó chịu kích thích gì mà lại bóp nát Huyết Phỉ Thúy thế kia? Viên đá đó trị giá mấy trăm tỷ đấy!”

Lưu Tào Khang nhìn Trình Kiêu cách đó không xa, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Người khác chỉ biết Huyết Phỉ Thúy đã hỏng, nhưng anh ta biết Huyết Phỉ Thúy cứng rắn cỡ nào, Trình Kiêu chỉ dùng một tay mà có thể bóp nó thành bột mịn…

“Sao lại như vậy được? Sao anh ta lại có sức mạnh kinh khủng đến mức đó?”

Tận mắt chứng kiến Huyết Phỉ Thúy bị hủy, Tôn Mạc lại có thể khôi phục được vẻ lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt cô ta khi nhìn Trình Kiêu thì chứa đầy nỗi căm ghét và hận thù.

“Trình Kiêu, tôi quá thất vọng về anh!”

Nói xong, Tôn Mạc trở về bên cạnh đám người Lưu Tào Khang.

Lưu Tào Khang nhẹ nhàng hỏi cô ta: “Không sao chứ?”

Tôn Mạc lắc đầu, trong mắt mang theo một chút mệt mỏi: “Em ổn.”

Lý Ngôn bỗng bật cười: “Tên đó… đúng là khiến tôi phải nhìn anh ta với cặp mắt khác! Có dũng khí vứt bỏ Huyết Phỉ Thúy, nhưng giờ thì anh ta lại trắng tay rồi.”

Nói xong, Lý Ngôn nhìn về phía Triệu Cương, nở nụ cười xấu xa: “Cương Tử, còn có tiết mục gì không? Lôi dở hơi đi rồi, chúng ta cũng không có gì phải sợ nữa nhỉ?”

Triệu Cương biết Lý Ngôn muốn đòi lại mối thù phải dập đầu xin tha thứ, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ tầng bốn là chỗ tập thể dục, trong đó có một cái hồ bơi, hay là chúng ta đi bơi đi! Sở thích của tôi là nhìn Hiểu Hi mặc đồ bơi đấy!”

Nghe Triệu Cương nói như vậy, Lý Ngôn lập tức nhìn về phía Y Linh.

“Tôi cũng rất mong chờ Y Linh mặc đồ bơi.” Ánh mắt của anh ta vô cùng nóng bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện