**********
Chương 49: Em trai của anh Hàn Thấy Dương Lệ không nói gì, Dương Cảnh Đào tức giận nhìn về phía Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâm Hàn, cả ngày cậu ở nhà chẳng làm gì thì thôi đi, sao còn dạy Tiểu Lệ cái thói khoác lác thế hả?”
Lâm Hàn ngơ ngác, ông bố vợ này của anh cũng vô lý thật đấy, anh khoác lác lúc nào?
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, con nói thật đó, con thật sự là người tổng phụ trách mà”, Dương Lệ nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, con đừng nói nữa, may mà con gả đi rồi, chứ nếu là trước đây, con mà nói dối, bố đã đánh cho con một trận rồi”, Dương Lệ sốt ruột xua tay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên bàn ăn đột nhiên vang lên tiếng cười của Dương Duyệt, hồi nhỏ Dương Lệ rất ít khi bị Dương Cảnh Đào đánh.
Triệu Tứ Hải cũng lắc đầu, không ngờ Dương Lệ lại thích khoác lác như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ, một kế toán nhỏ như Dương Lệ, sao có thể phụ trách được? Thái độ này của Dương Cảnh Đào, khiến cho Dương Lệ lười cãi lại, cô yên lặng ăn cơm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ăn cơm xong, trên đường về nhà, Dương Lệ rất khó chịu.
“Mặc dù thực sự em không đủ năng lực, không thể là người tổng phụ trách chính, nhưng chính là các giám đốc cấp cao của Nhân Phàm đã yêu cầu đích danh em làm việc đó mà”, Dương Lệ bĩu môi không hài lòng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng em nói thật, bố và chị cả, cả anh rể nữa, tại sao lại có thái độ đó chứ?”
“Nếu họ đã không tin thì thôi đi, ngày mai quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ công bố thông tin nhân sự của dự án cải tạo khu Bành Hộ, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ tin”, Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hửm? Chồng ơi, sao anh biết ngày mai sẽ công bố, trước đây em đã nói chuyện này với anh rồi à?”, Dương Lệ mở to mắt nghi ngờ nhìn Lâm Hàn.
“Chậc... anh đoán thôi, chuyện này ấy mà, thường thì sẽ công bố”, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cũng đúng, chồng thật là thông minh!”, Dương Lệ cười: “Thông tin chính xác về hạng mục ngày mai sẽ được công bố trên trang web của chính phủ, đến khi đó để em xem họ còn nói em khoác lác không!”
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sáng ngày hôm sau, Dương Lệ đi làm, Lâm Hàn đang ăn sáng.
Reng reng reng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Hàn bê bát ra mở cửa, bên ngoài là một chàng trai đầu húi cua, mặc áo phông, đó chính là Ngô Xuyên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh Hàn!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, Ngô Xuyên lập tức nở nụ cười, giơ chiếc túi màu đen trong tay lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện của bệnh viện, ông nội tôi rất cảm kích, nhà bọn tôi cũng không có tiền, ông nội tôi bảo tôi mang một ít khoai tây, rau xanh và súp lơ đến tặng anh”.
“Những loại rau này chắc chắn ngon hơn rau trong siêu thị, tất cả đều là rau tự nhiên không có thuốc trừ sâu, tất cả đều do ông tôi trồng đó! Đúng rồi, còn có trứng nữa, đều là trứng gà ta, ăn rất ngon đó!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn cười: “Thay tôi cảm ơn ông nội nhé, vào nhà ngồi đi!”
Sau khi vào nhà, Ngô Xuyên ngồi lên ghế sofa, hơi câu nệ, Lâm Hàn rót trà cho anh ta, tiếp tục ăn cơm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Sau này anh định làm gì?” Lâm Hàn hỏi.
Ngô Xuyên suy nghĩ một lúc, nói: “Đầu tiên là ngừng đánh bạc, sau đó số tiền một triệu anh Hàn đưa cho tôi, ý định ban đầu của tôi là dùng nó mua một căn nhà nhỏ sống với ông nội, chuyển ra khỏi khu Bành Hộ, đến một nơi có môi trường tốt hơn”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng ngày hôm qua, trên bản tin có nói khu Bành Hộ phải di dời cải tạo, đến khi đó sẽ sắp xếp nơi ở và bồi thường cho những người dân trong khu Bành Hộ”, trong mắt của Ngô Xuyên đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Từ nhỏ tôi lớn lên ở khu Bành Hộ, tôi quen biết hết những người sống ở đây. Lần này khu Bành Hộ bị phá dỡ, chắc chắn sẽ có vài hộ không chịu di dời, đưa ra điều kiện cao, muốn tiền đền bù di dời, thậm chí sẽ đổ máu”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Suy nghĩ của tôi chính là, dùng một triệu này làm vốn khởi động, xem có thể giúp được chính phủ hay không, giải quyết vấn đề phá dỡ và tái định cư, đến khi đó kiếm chác một chút”.
“Sau khi Mặt Sẹo bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng ICU, địa vị của hắn trong khu Bành Hộ đã giảm mạnh, nếu không thì chuyện tốt này đã không đến lượt tôi làm”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn ngạc nhiên nhìn Ngô Xuyên, không ngờ chàng trai này, cũng có đầu óc.
“Vậy cậu định hợp tác với chính phủ như thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đây chính là vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt.”
Ngô Xuyên thở dài: “Mặc dù tôi tự tin mình có khả năng giải quyết vấn đề phá dỡ và tái định cư cho cư dân, nhưng lại không có cách nào để liên lạc với chính phủ, hơn nữa dự án cải tạo khu Bành Hộ này, chính phủ cũng giao cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm làm, tôi cũng không liên lạc được với họ”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cơ hội đang ở trước mặt, nhưng lại có cảm giác không nắm chắc được, rất khó chịu!”
Nghe đến đây, Lâm Hàn im lặng, tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ trầm tư, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rầm rầm rầm!
Những tiếng ồn lớn vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cánh cửa chống trộm trong nhà Lâm Hàn, liên tục rung lên.
“Mẹ mày, mở cửa ra!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mau mở cửa ra, không mở ra ông đây đập cửa!”
“Người trong nhà chết rồi à? Chưa chết thì mau mở cửa ra!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên ngoài cửa, có người chửi rủa.
Lâm Hàn cau mày, đặt bát sang một bên rồi đi mở cửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên ngoài cửa, có khoảng bảy, tám tên côn đồ cao lớn, trên người có hình xăm, dữ tợn hung ác.
Đứng đầu, là một người đàn ông ngồi xe lăn, băng gạc quấn quanh chân, đó chính là người đàn ông bị Lâm Hàn đánh gãy chân, khi đang đi dạo trong khu dân cư ngày hôm trước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên cạnh người đàn ông này, chính là vợ của hắn ta.
Đôi mắt của vợ hắn ta đỏ hoe, mặc áo tang, đầu đội khăn xếp màu trắng, trên tay ôm khung ảnh và một hũ đựng tro cốt, trên bức ảnh, chính là bức ảnh của con chó Berger kia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chàng trai, bây giờ trong khu dân cư ở đâu cũng có camera, cậu nghĩ tìm nhà cậu rất khó sao?”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Có lẽ cậu còn nhớ những lời tôi nói với cậu hôm trước, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!”
“Anh Thành, là thằng nhóc này à, đánh chết Lạc Lạc nhà anh, còn làm anh bị thương anh à?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tên côn đồ bên cạnh người đàn ông, cây gậy sắt chỉ vào Lâm Hàn hỏi.
“Ừm!”, anh Thành gật đầu, trong mắt hiện lên tia dữ tợn: “Đi bệnh viện tốn mấy ngàn tệ của tôi, hôm nay tôi sẽ khiến thằng nhóc này gãy cả hai chân!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chồng à, không được đánh gãy chân của cậu ta! Chân của cậu ta gãy rồi, sao quỳ được chứ!”, vợ của anh Thành nói.
Cô ta nhìn Lâm Hàn bằng đôi mắt đỏ ngầu, đầy căm hận.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hôm qua, tôi đã đưa Lạc Lạc nhà tôi đến nhà tang lễ để hỏa táng rồi, tôi còn chọn một ngôi mộ có phong thủy tốt, đây chính là tro cốt và ảnh chụp của nó”.
Người phụ nữ vuốt ve hộp tro cốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chàng trai, bây giờ cậu mặc áo tang, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lạc Lạc nhà tôi! Nếu không tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết!”
Nói xong, cô ta rút từ trong túi áo ra một chiếc áo tang màu trắng, ném chiếc khăn tang tới trước mặt Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn cau mày, như thế này là “tặng” vận rủi cho anh sao?
“Anh Hàn, chuyện gì thế?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngô Xuyên nghe thấy động tĩnh nên cũng chạy ra ngoài, nhìn thấy những người này, lại nhìn bức ảnh và tro cốt của con chó Berger, có lẽ cũng hiểu được một chút.
“Ha ha, chỉ là một con chó thôi mà, cái gì mà phần mộ phong thủy tốt, còn mặc áo tang, con chó này, là bố của cô à?”, Ngô Xuyên chế nhạo người phụ nữ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chắc bố cô chết, cô cũng không mặc áo tang đúng không!”
“Cậu là ai?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Ngô Xuyên.
“Tôi? Tôi là em trai của anh Hàn!”, Ngô Xuyên nhếch mép cười.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hừ, nếu đã là em trai, thì cùng mặc áo tang đi!”, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, rồi cầm một bộ áo tang vứt đến trước mặt Ngô Xuyên.
“Trong một phút, hai người mặc vào, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lạc Lạc nhà chúng tôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu không thì, hai người sẽ sống không bằng chết!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88