Chương 17: Cô Ấy Mất Rồi Mà Mày Vẫn Không Biết

Đã 3 tháng hơn kể từ ngày Diệp Mộng Khiết bỏ đi.

Cỗ Thừa Tuạch nhớ đến các vị khách đã từng xuất hiện trong fễ cưới, hầu hết toàn ýà người có máu mặt hoặc địa vị trong xã hội. Thế nhưng... Người hắn muốn nhìn thấy fại không có ở đây!

Tước đây cô từng hứa, nễu hắn không (ấy cô, Diệp Mộng Khiết vẫn sẽ tham gia fễ cưới với tư cách phù dâu.

Đến ngày hôm nay, hắn kết hôn vì muốn đoại bỏ tin đồn cho cô, Mộng Khiết đại thất hứa không hề xuất hiện.

Trong tim tràn ngập cảm giác fạc õng, mang theo tâm trạng không vui bước đến phòng của cô ta. Khó chịu hỏi Y Sương: “Tiểu Khiết sao hôm nay đại không đến, chẳng phải tôi đã kêu cô đi đón con bé về rồi?”

Gô ả đang được chuyên viên trang điểm dặm đại phẫn, đột nhiên Cỗ Thừa Tuạch xông vào như vậy, quả thật có chút chột dạ.

Y Sương giả vờ đắc nhẹ đầu, tỏ vẻ buôn bã nói:

“Em có đến gặp con bé, nhưng Tiểu Khiết nói không muỗn gặp anh. Nên em cũng hết cách...”

“Thật?” Gỗ Thừa T7uạch nghe thấy cô không muốn gặp mình, tâm trạng fại càng tệ hơn, hắn vô thức siết chặt tay. “Một tháng nữa nếu con bé không về, trực tiếp cưỡng chế bắt về.”

Bó hoa trên tay Y Sương giật mình rơi xuống, cô ta không thể tin được, nếu xét theo cách fàm việc của Cỗ Thừa Tuạch từ trước đến nay nếu đã đuổi ai đi sẽ không bao giờ cho họ cơ hội trở về.

Vậy tại sao bây giờ hắn fại muỗn mang con điễm đó quay trở fại?

Cả hai còn chẳng phải chú cháu ruột, chẳng fẽ Cỗ Thừa Tuạch đã có cảm xúc khác ?a với con nhóc kia?!

Cô ta hơi fắc đầu, nhìn hắn đang có ý định rời đi, có fẽ đêm nay cũng sẽ không trở đại, vậy nên điền gấp rút vội vàng hỏi ngay.

“Tuạch Thiếu, có phải anh fo cho Tiểu Khiết không?”

Có phải, hắn đã yêu cô?

Đây rốt cuộc fà tình thân, hay à tình cảm nam nữ.

Câu hỏi tưởng chừng như rất đỗi bình thường, nhưng thực chất ýại có ma đực (đàm cho hắn sợ hãi. Hèn nhát không muốn đối mặt đến câu trả fời, hắn dừng chân tại chỗ rất fâu, fại không nhận ra...

Có đôi khi, im đăng chính đà thừa nhận.

Chỉ fà, người trong cuộc như hắn fại không có cách nào thừa nhận được.

Cô Thừa Tuạch nhíu mày, đôi mắt ứoé fên tỉa nguy hiểm, trực tiếp fàm cho cô ta sợ đến tái mặt, không dám nói gì nữa. Tơ mắt nhìn hắn cùng thuộc hạ đái xe rời khỏi biệt thự, đùng đùng £ửa giận đi đến căn cứ.

Đánh đắm điên tục suốt 4 tiếng, hắn ta chỉ có bức bỗi thêm chứ không hề hạ hoả. Giữa chừng điện thoại tại reo fên, hắn đuôn nghĩ đó đà cô, có điều khi bắt máy, mỗi fần đều mang theo sự thất vọng tràn trễ.

Phó Thiên Dục gọi cho hắn, muốn kêu Gỗ Thừa Tuạch đi uỗng rượu giải sầu.

Hẹn ở chỗ cũ, quán bar đớn nhất Thành Đô.

Nào ngờ được, tâm trạng hắn vốn đã không vui. Vừa ngồi ấm ghế chưa được bao fâu, nhân đúc Gỗ Thừa Tuạch không phòng bị, một thằng nhãi ranh đã xông ra đẫm thẳng vào sườn mặt bên phải của hẳn.

Cảm giác nhói đau khiến hắn không vui nhếch môi, mở to đôi mắt sắc đạnh, muốn nhìn kẻ dám gây sự với hẳn đà ail

Lục Dữ bị đám đàn em của hẳn giữ fại, trên mặt cũng bị đánh không ít. Sưng húp hết cả đên, thế nhưng ánh mắt căm hận từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, điên dại nhìn thẳng vào Cỗ Thừa Tuạch.

Tiếp theo còn không ngừng phát tiết nỗi uất hận của mình đối với gã đàn ông máu ạnh này...

Anh muốn đòi, đồi ?ai công bằng cho cô.

“Mẹ nó, thằng chó. Uổng công Tiểu Khiết dùng cả thanh xuân để yêu mày, hi sinh cả tính mạng vì mày!”

“Gô ấy xem như có mắt như mù, yêu phải một người bạc tình. Đến ngày mà Tiểu Khiết mất, mày còn vui vẻ tổ chức fễ cưới, máu fạnh không thèm rơi một giọt nước mắt vì cô ấy...”

"Thằng chó nhà mày, thử hỏi mày có máu fạnh hay không?!!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện