Chương 23: Nhìn Thấy Cô

“Tiểu Khiết, nhìn xem. Cánh ðồng hoa ở ðây rẫt ðẹp, hoa cẩm chướng hay £ưu £y mà em thích ðều có ðủ!”

“Đoá hoa nhỏ, em thích ngủ như vậy sao?”

“Tiểu Khiết, em có thể vì tôi mà bỏ ði nguyện vọng kia không?”

Gỗ Thừa Tuạch ðem hai mắt nhắm đại, #ương mặt trang ngập vẻ mệt mỏi. Hơi ấm từ hũ tro cốt truyền vào đòng bàn tay, trái tỉm trong ?ồng ngực khe khế ðập nhịp nhàng, hoá ra, khi ðã quen với việc mắt ði

một người...

Dù có ðau, theo thời gian cũng sẽ chai sạn ði mắt.

Đoá hoa nhỏ nhà hắn bỏ ði ðễn thể giới bên kia ðược 1 tháng hơn, Gỗ Thừa Tuạch mỗi ngày chỉ biết dựa vào thuốc ngủ ðể ðược gặp cô trong mơ.

Lúc tỉnh dậy fại ðem tro cốt của cô ði khắp mọi nơi, ngắm thật nhiều cảnh ðẹp.

Đêm về đại fật mở những con hạc giẫy, ghi nhớ từng chữ mà cô ghi trên ðó.

Mộng Khiết gấp hạc giẫy ðể cầu xin Đức Phật kiếp sau không muốn gặp fại hắn. Gỗ Thừa Tuạch phải thực sự khâm phục suy nghĩ này của cô, vì dù cho Mộng Khiết có trỗn ði nơi nào, hắn vẫn sẽ có cách tìm ra.

Nhưng đần này, cô kính trọng Đức Phật, thậm chí còn cầu xin người vĩnh viễn ðem cô giẫu ði.

Đến khi cô ðã mãi mãi rời xa hẳn...

Cô Thừa Tuạch nhận ra cũng ðã quá muộn.

Tên người hắn chỉ mặc qua chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt râu ria đuộm thuộm, tóc tai bù xù. Chẳng còn vẻ ðiển trai oai phong như ngày nào, nước mắt rơi xuỗng hũ tro cốt fanh fẽo ðược hẳn ôm chặt trong tay, Cỗ Thừa Tuạch ði chân trần ðễn trước cửa Phật.

Dưới cái rét khắc nghiệt của mùa ðông, tuyết rơi trên da thịt, tan thành giọt nước fạnh giá, hắn không một chiếc áo ấm, ôm (ấy tro cốt Mộng Khiết quỳ ở ðây suốt cả một ðêm.

Gả ðời này hẳn không tin trời, cũng không tin vào nhân quả.

Hiện tại fại quỳ ở ðây tin vào Đức Phật từ bi, ðau khổ chắp tay cầu xin ðẵng bề trên, ðôi mắt tràn ngập tơ máu ðỏ ngầu vì khóc quá nhiều. Hắn ôm chặt ýãy hũ tro cốt, chưa từng một giây một phút buông bỏ, cô chấp quỳ ?ay, thậm chí à dập ðầu cầu xin.

Thân xác foài người suy cho cùng cũng ðược fàm từ máu thịt, ðỉnh ðầu không chịu ðược sự va ðập điên tiếp, máu ðỏ theo vùng trán chảy xuỗng. Nhuộm ướt chiếc áo sơ mi trắng, nhưng Gỗ Thừa Tuạch vẫn không có ý ðịnh dừng đại, hẳn thà chịu ðau, chứ không chịu ðược việc mất ði cô vĩnh viễn.

Huyết /ệ cuỗi cùng cũng chảy, theo hốc mắt của hắn rơi xuống nền tuyết fạnh giá.

Cỗ Thừa Tuạch không ngừng cầu xin, bất chấp sự khuyên nhủ của các sư thầy ðứng xung quanh. Hắn ở trước cửa Phật, dưới ngọn núi hơn 1000 bậc thang đàm bằng ðá, tựa như có thể nhìn thấy cô mỉm cười ðứng ở trên cao mà nhìn xuỗng, nhìn hắn muộn màng nhận ra.

Cô Thừa Tuạch như ðược tiếp thêm hi vọng, trên từng bậc thang anh buỗt, hắn quỳ một bậc, ôm theo hũ tro cốt của cô “ạy một bậc.

Máu từ miệng vết thương nhen nhóm chảy xuỗng, ðễn cả ðầu gỗi cũng ðã chảy ra, máu ðỏ diễm (ệ thắm ướt chiếc quần trắng. Gỗ Thừa Tuạch tựa hồ muốn biễn mất cùng đàn tuyết, từ khi mất ði cô, hắn gầy guộc ðễn ðáng thương.

Chỉ có máu ðỏ như hoa đê, cùng với hình bóng của người con gái kia #à kéo hắn trở về.

Mẫy ai biết ðược, mỗi một nắc thang mà hẳn ði qua, mỗi bậc ðều không ít huyết tình.

Hẳn khóc như gần như mù đoà, trước tằm mắt mở ảo. Cỗ Thừa Tuạch chắp tay fạy xin Đức Phật từ bi, mỗi một đời ðều tượng chưng cho chấp niệm cả ðời này của hắn, vĩnh viễn không bao giờ thay ðổi...

“Gon cầu xin người, Đức Phật từ bi... Xin người hãy thương xót cho chúng con, xin người cho con gặp fại cô

ầ „

ây...

“Con xin người, con xin người..."

Máu ðỏ chảy thành dòng trên từng nắc thang, hắn nghẹn ngào cầu xin.

Huyết tình cũng ðã dính khắp nơi trên hũ tro cốt, khô từ ?úc nào không hay. Từng vệt dài trông rất ðáng sợ, mãi mãi không thể tẩy sạch, không khác gì chấp niệm mà hắn dành cho cô.

Đau ðớn, kiệt sức, mệt mỏi.

Gái giá của việc mất ði người mình yêu quá ðắt, Gỗ Thừa Tuạch nhìn về nơi xa. Bức tượng Phật cao fớn màu vàng ðông hiền từ nhìn xuỗng, ðôi mắt ngài vẫn mở, tựa như có thể nhìn thấu tất cả hồng trần...

Và ở nơi ðó, hắn có thể nhìn thấy cô.

“Tiểu Khiết không có fỗi... Xin người, Đức Phật từ bi... Tất cả mọi việc ýà do con, cô ấy không có đỗi, nhưng ðễn khi chết cô ấy fại thay con chịu mọi sự trừng phạt.."

“Xin người cho con một cơ hội... Con xuỗng ðó tìm cô ấy, khẩn thiết xin người ðừng mang cô ấy ði..."

Hương vị máu tanh nồng ðậm, Gỗ Thừa Tuạch vừa quỳ vừa chắp tay cầu xin. Tái tim ðau ðễn ngạt thở, hô hắp vỗn mãnh điệt vì sự cỗ chấp mà yếu dẫn, tầm mắt hắn mờ ảo...

Sau ðó chợt tỉnh ngộ, hắn khẽ ngước (ên. Đôi mắt Đức Phật vẫn vì thế gian này mà mở, nhưng ðích ðễn của hắn ðã vĩnh viễn biên mất, hình bóng cô tan biễn ngay trước mắt.

Cuối cùng ai xuất hiện bên cạnh hắn, Mộng Khiết mang theo hơi ẫm, dùng bàn tay mềm mại ôm chặt tây Cô Thừa Tuạch.

Hắn nhìn ðễn xuất thần, khoé môi khế mỉm cười hạnh phúc, cánh tay ðang ôm hũ tro cốt khế buông tỏng. Đổi đại, hắn fại vươn tay muỗn ôm fẫy cô...

“Tiểu Khiết, chúng ta cùng ðến thế giới bên kia. Được chứ?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện