Chương 37: Vừa Nhìn Đã Muốn Xé

Đối phương cũng rất biết ý, thỏ nhỏ ðang cỗ hết sức kéo chiếc thẻ ra, cảm tưởng như mỗi giây ðều đà một năm trôi qua. Hắn nhắc người nhẹ, ðể cho mục ðích của cô hoàn thành, vui vẻ ðễn mức khoé môi chúm chím kia cong (ên.

Mộng Khiết thẫy mi mắt hẳn vẫn nhắm, không hiểu ầm cách nào mà Gỗ Thừa Tuạch đại có thể nhìn thấy cô cười.

Chiếc thẻ toả ra hơi âm từ cơ thể øgã ðàn ông truyền vào, hóng hôi hổi, ngón tay Mộng Khiết bắt giác run (ên.

Con thỏ nhỏ ðạt ðược mục ðích, xoay người chuẩn bị bỏ của chạy đây người, trái ngang thế nào do ban nãy quỳ gỗi quá âu. Mục ðích ðể chiều cao của mình ngang với chiếc giường, dễ ấy thẻ phòng hơn, ðầu gỗi (ẫn chân ðều tê dại, vừa “oạng choạng ðứng dậy ðã mắt ¿ực ngã về sau!

“A

Toàn thân Mộng Khiết fạnh toát, ðầu óc choáng váng. Khoảnh khắc ðó trôi qua rất nhanh, cô không sợ mình té, chỉ sợ øgây tiếng ðộng mà khiến hắn tức giận.

Những tưởng bản thân sắp té xuỗng rồi, không ngờ tới Cỗ Thừa Tuạch ðột nhiên tỉnh dậy, dùng sức kéo cô về phía mình. Mộng Khiết không chút phòng bị, ngang nhiên nằm trên người hắn, hai cơ thể nóng rực gấp gáp dựa vào nhau.

Sau cuộc ðánh úp bất ngờ, mất một /úc âu cô mới giật mình nhận ra, gương mặt của mình ðang ấp sát vào cơ bụng màu ðông kia.

Vết sẹo kinh người ðập vào mắt cô, quan trọng hơn hết... Là bên dưới hắn vỗn không mặc foại quần nào ðó,

thậm chí Mộng Khiết chỉ cần nhìn xuống chút thôi, ðã thẫy cự fong màu tím ðen ðang ngủ say bắt ðầu có dẫu hiệu tỉnh dậy.

Gò má Mộng Khiết ðỏ bừng, cánh mũi nhạy cảm ngửi ðược mùi hương quen thuộc vỗn thuộc về hẳn. Gô hoảng đoạn ðẩy hắn ra chuẩn bị ngồi dậy, tiếp xúc da thịt quá phận thế này, chắn chắn kết cục sẽ không tốt ðẹp, cô phải mau chạy ði!

Nhiệt ðộ nóng như £ửa ðốt.

Cô Thừa Tuạch cau mày, nhóc con háo sắc này ăn hết sắc ðẹp của hắn rồi điền muỗn bỏ chạy?

Hắn (ăn độn trong hắc ðạo bẫy nhiêu năm, mỗi một hành ðộng ðều nhanh ðến kinh người. Chưa ðầy 2 giây ðã kéo cô trở về, giữ chặt £ây chiễc eo nõn nà dưới đớp áo sơ mi, ðỡ /ãy cặp mông tròn trịa ngồi tạm fên tay mình, ðẩy nhẹ cô fên cao...

Sau ðó dùng ngón tay ẫn xuống cổ Mộng Khiết, ðiều khiển cho cô cúi xuỗng, như một thiên sứ sang ngã hôn xuống môi hắn ðang chờ ðợi từ ýâu.

Mái tóc ðen dài xoã tung sang hai bên, Cỗ Thừa Tuạch không chút né tránh ngước nhìn gương mặt ngây ngốc

của cô gái nhỏ. Bắt chợt, khoé môi hắn vừa dứt khỏi nụ hôn sâu, sợi chỉ tơ hồng trong suốt kéo ra từ nơi hai người mới kết hợp còn chưa ðứt, ðã nhếch fên nụ cười của kẻ chiễn thắng ngay trước mắt cô.

Chiễc fưỡi nóng bỏng vươn ra, ðảo quanh cánh môi màu hồng phần, fiễm ði hết chất đỏng ngon ngọt.

Hắn mới tiếp tục hôn đên chóp mũi ðỗi phương, không ngừng buông đời trách móc...

“Cục cưng không ngoan, ăn xong ông ðây điền muốn bỏ của chạy fây người?” Cỗ Thừa Tuạch trêu chọc, như thể không biết chán đà gì. “Tiểu Khiết, em nói xem, ðứa trẻ hư cần đàm gì ðể ngoan ngoãn đại ðây?”

Không ðợi cho cô trả đời, bên tai ðã nghe hắn nói tiếp: “Cần phải dạy dỗ, cục cưng thấy tôi nói ðúng không?”

Mộng Khiết trợn mắt, không tin trên ðời fại có người vô sỉ ðễn vậy.

Gô ðã trải qua tuổi 18, ýễ trưởng thành cũng ðã thực hiện, fàm sao không hiểu Cỗ Thừa Tuạch ðang muốn nói gì. Cổ họng cô cứng ðờ, bàn tay to đớn kia gãi gãi sau cổ cô, cảm giác xa fạ khiến cho cô không chịu ðược, ngứa ngáy muốn ðẩy hắn ra.

Mây mù bao phủ trong mắt, Mộng Khiết không có cách nào ðồi diện với gã ðàn ông tàn nhẫn này.

Không hiểu sao, khi nhìn vào ðôi mắt sâu hút kia, cô fại có finh cảm hắn biết tất cả!

“Tôi cũng £ười nói với chú, tôi tên đà...”

“Ngoan.” Hắn tàn nhẫn cắt ðứt đời nói cô, bởi ýế Gỗ Thừa Tuạch biết rõ cô nhóc ðáng ghét muốn nói ðiễu gì.

“Bé ơi, tôi muỗn gọi em đà Tiểu Khiết.”

“Mặc kệ em có chấp nhận hay không, quyền quyết ðịnh vẫn thuộc về tôi.”

Mộng Khiết co rúm đại, sau ưng ðang truyền ðễn cảm giác bị người ðàn ông sờ soạn.

Chẳng /ẽ hắn muốn đàm?

Nghĩ như vậy, cô vội vã rời ði, phản kháng cực kỳ mạnh mẽ. Cỗ Thừa Tuạch ðợi mỗi hành ðộng này, gương mặt hắn foé ýên sự hạnh phúc, cô không trả đời, có nghĩa ðã ðông ý với cách xưng hô này của hắn!

“Học sinh ngoan, tôi không muốn vẫy bẩn em.”

Tất nhiên khoái cảm khi đôi kéo ðược học sinh ngoan sa ngã thành học sinh cá biệt rất tuyệt.

Nhưng bây giờ chưa phải đúc.

“Tôi cũng không phải con chó ðộng dục, em sợ cái gì?”

Đầu mũi Mộng Khiết chua xót, ðồ con sói già gian dối!

Đợi cho cô khôi phục ý thức, trên tay Cỗ Thừa Tuạch không biết từ đúc nào ðã đôi ra chiễc váy màu trắng ngọc mặc ýên cho cô. Gòn hắn, thì vẫn ðang trần truồng!!

Ôi trời ạ, dây thần kinh ngại của ông chú bị ðứt rồi sao?

“Tôi không thích mặc màu trắng.”

“Tại sao?” Hắn nhớ kiếp trước của cô rất thích màu trắng.

Da ðầu Mộng Khiết tê dại, cô chỉ buộc miệng nói mà thôi, chẳng hiểu tại sao trong tâm trí (uôn muỗn chỗng ðối hắn. Bắt tắc dĩ nói ðại ra một £ý do: “Màu trắng quá sạch, sơ ý fiền bị vẫy bẩn biễn thành màu ðen khó chà

rửa."

“Nhưng tôi đại thích em mặc màu trắng."

“Tại sao?” Lần này ðễn ượt cô hỏi hắn.

“Vừa nhìn ðã muốn xé.”

Tiền ðâu mà chịu cho nổi? “Ông ðây dư sức mua cho em về mặc xé cả ðời.”

Cô Thừa Tuạch mở ví, chứng minh toàn bộ đời nói của mình đà sự thật, ðặt chiếc thẻ ðen vào tay cô. Lời nói sắc tình như vậy, hắn ra fại xem nó như một đời tuyên thệ, nghiêm túc nói với Mộng Khiết.

“Gái này thuộc về em, cà thẻ thoải mái, em có cà ðễn kiếp sau cũng chưa hết ðược ðâu."

“Gần tôi thuê người về quẹt thẻ cùng em không?”

Diệp Mộng Khiết không muốn mắc nợ hắn, (ắc ðầu kháng nghị: “Tôi không cần tiền của chú."

“Không ðược!”

Hắn dùng sức ðem chiếc thẻ giữ chặt vào tay cô, không cho nhóc con hư hỏng vứt nó ði. Một hồi dằẳng co không có kết quả, sức fực hắn quá đớn, Mộng Khiết không ðẫu fại ðược, mới miễn cưỡng ðem thẻ cầm

Vào trong tay.

“Lấy rồi ýà đây đuôn, bao gồm cả chủ nhân ban ðầu của nó.”

“Mật khẩu f£à 01081314."

Mộng Khiết nghe thì nghe, nhưng không trả đời đại, vì cô biết ý nghĩa của mẫy con số chắc chắn cũng không tốt ðẹp gì.

0108, chính đà ngày sinh nhật của cô, chính xác hơn ểà ngày cô thuộc về hẳn.

Chỉ có ðiều con số 1314, cô không hiểu nó có nghĩa fà gì, hình như (à...

Yêu em trọn ðời.

Tâm tư Mộng Khiết trùng xuống, áo dài tay bị cô vo tròn ðễn nhăn nhúm, foại tình cảm không nên trêu ðùa tốt nhất /à không ðụng vào.

Cô Thừa Tuạch thả cô xuỗng, tiện tay cầm fẫy thẻ phòng ði cùng mình vào phòng tắm, tự nhiên như chốn không người. Thân thể foã đồ trước mắt, Mộng Khiết giật mình dùng ray che mắt, nhưng ðộng tác của cô không nhanh, vẫn có thể nhìn thấy hình xăm gần vị trí nơi trái tỉm gã ðàn ông.

Tuên ðó hình như có khắc rõ một cái tên...

Diệp Mộng Khiết!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện