Chương 47: (H+) Để Tôi Liếm Cho Em
“Bé nhà tôi ngoan quá, dâm ðiên thế này!"
Mộng Khiết bị đời nói ấy đàm cho hoảng sợ, cơ thể vỗn ðược hắn ôm chặt trong đòng bỗng nhiên ðộng ðậy.
Vành tai ðỏ ửng, cô cảm giác ðược ẩn ý bên trong nó chắc chắn không có gì tốt ðẹp...
Ánh mắt thâm sâu kia như muốn hút hết inh hồn thiếu nữ, Diệp Mộng Khiết không biết hắn ðưa cô về phòng bằng cách nào. Gơ thể trắng nõn nhẹ nhàng ðược ðặt trên giường đớn, làn váy xộc xệch vén ên ðến eo kích thích gã ðàn ông, ðôi chân mềm mại căng cứng, muốn nhào ra khỏi vòng ôm khít chặt kia.
Chỉ có ðiều mọi ðộng tác mà cô ðjnh làm, hết thảy ðều ðược Cỗ Thừa Trạch nắm chắc trong lòng bàn tay, chớp mắt ðã ðem Mộng Khiết kéo về giam giữ khắt khao.
“Chân ðẹp như thế này, ðể gác lên vai tôi bị ầm sẽ càng mê người hơn."
Đôi chân thon thả ðược mang tất trắng kĩ càng, Cỗ Thừa Trạch đại xem nó như lớp bọc bảo vệ món quà trần quý. Hắn ta từ tốn gỡ nó ra, trước ánh mắt kinh hoàng của cô gái nhỏ, dâm tục hôn ýên lòng bàn chân nhạy cảm.
Dòng ðiện /ạnh buốt chạy xẹt ngang tứ chỉ.
Đáng ghét... Rốt cuộc là ai dâm ðãng hơn ai?!
Mộng Khiết (ắc ðầu muỗn rụt chân về, tuy nhiên øã ðàn ông khốn nạn không có ý ðịnh dừng đại.
Chiếc £ưỡi rắn rễt quét ngang mắt cá chân, Gỗ Thừa Trạch liễm nhẹ khoé môi, ðôi chân này ðã từng €uôn muốn chạy khỏi hắn, vậy nên hắn ta càng phải trừng phạt nó nhiều hơn.
Hãn điểm rồi lại cắn, day nhẹ ðầu ngón chân ung £ay như cành điễu trước gió.
Tờ giấy trắng chưa từng nêm trải hương vị tình dục, Mộng Khiết không biết đàm cách nào ðể thừa nhận, cô nức nở khiển trách: “Chú ðừng có mà khỗn nạn như vậy..."
Lời nói không có chừng mực, kết quả điền bị hắn lật mạnh người xuỗng giường.
Lức lực chiễn ðẫu giảm xuống không còn dù chỉ à một chút.
Cặp mông căng tròn vềnh lên trước mặt hắn, dâm dục như gái ðiễm mở chân cho ðàn ông tới cắm vào trong, phát sướng mà thoải mái rên rỉ. Đôi chân tách mở thành hình chữ M hoàn hảo, độ ra khe huyệt mê người, hắn chỉ cần cúi người một chút, thành công nhìn thấy cửa ðộng trớt thành một vòng nhỏ dưới ðáy quần.
Cố Thừa Trạch cười nhạt.
Hiển nhiên đà bị hắn cọ cho phát hứng.
“Thiếu làm thế này mà còn mạnh miệng bảo không cần?” Gã ta có ý ðồ trêu chọc, váy áo trên người cô quá vướng víu, hắn không hề kiên nhẫn, trực tiếp xé toạc nó ra vứt xuống øiường.
Tiếng vải bị xé rách cùng đúc với tiếng hét thất thanh của Mộng Khiết.
Nội y màu ðen tuyền nổi bật, quần đót bao trọn đây ðường cong ðãy ðà, căng nẩy mặc cho gã ðàn ông có ðánh mạnh ðến bao nhiêu đần.
“Gả người em làm từ gì vậy? Sờ ðã thế này, muỗn dụ dỗ ðàn ông ðễn đàm em phải không?!”
Đôi chân ðược hắn giữ chặt, nhưng vì cô gái nhỏ phản kháng quá nhiều, Gỗ Thừa Trạch hết cách, lôi ra từ trong tủ ðầu giường ấy ra một chai rượu nhỏ màu ðỏ ðậm. Mùi cồn nồng nặc ðánh sộc lên mũi, cô khó khăn (ắc ðầu, dường như biết rõ hắn ðjịnh đàm gì nhưng ðã quá muộn...
Cô Thừa Trạch thuần thục mở nắp, cúi xuỗng dùng miệng ðút từng ngụm rượu vào trong miệng cho cô. Trước khi rời ði còn không quên nhẫm nháp vị ngọt từ chiếc miệng xinh xắn.
Diệp Mộng Khiết muốn nôn ra nhưng đại bị hắn ghìm chặt, ðợi đúc “âu mới chịu “nhân từ" thả cô rời ði.
Cắn nuốt xong xuôi, mồi câu cũng ðược thả, hắn không còn gì ðể cưỡng ép cô nữa. Nhàn nhã buông hai
tay vật nhỏ, thả cho Mộng Khiết ðược tự do, dâm ngọt từ từ ðể cho cô tận hưởng cảm giác thiếu làm sống không bằng chết này.
Cơ bắp màu ðông tráng kiệt sau đớp áo sơ mi ðang ðược cởi xuống, hắn gấp rút thở mạnh, tự thân thoát y toàn bộ ðồ trên người mình xuống.
Đâu ðó chỉ chữa đại chiếc quần bao bọc ấy con rồng ðói khát ngẩng ðầu, lớp vải mỏng manh ðẫy chẳng thể kiềm hãm ðược kích thước to đớn, bên dưới cộm đại trông rất khó coi. Dây thần kinh gân guốc ở bên dưới hẳn rõ, cổ họng Gỗ Thừa T7uạch khô nóng, dục vọng cao ngút trời thở từng hơi nặng nề nhìn cửa ðộng của bé yêu ðang kịch điệt ðóng mở.
“Chú cút ði... Tôi.. Tôi không cần!”
Vùng tam giác ðã ướt thành một vũng, mùi hương tanh ngọt ðặc trưng xộc lên mũi hắn, Gỗ Thừa Trạch ðỏ mắt nhìn miệng nhỏ thiếu làm dẫn bị thuốc xuân dược ngắm vào.
Đói bụng mắp máy hoa môi, hắn bỗng nhiên trở thành gã trai ga lăng tử tễ, cởi xuống chiếc quần đót vướng víu. Cầm trên tay xoa nắn nhẹ nhàng, sau ðó bỗng nhiên cười rộ, mẹ nó ướt như này mà còn dám nói không cần!
Đã dâm đại còn hay nói dỗi.
Diệp Mộng Khiết gồng mình trong ðau khổ, nước mắt sinh ?ý chảy trên gương mặt ðỏ ửng. Bầu ngực không còn áo đót phập phông lên xuống, hai chân mở đớn nhưng không có sức lực khép vào, ngón tay khó chịu ðâm xuống ga giường, trút hết tức giận lên nó vò nắn.
Ngứa... Ngứa muốn ðiên lên ðược.
“Miệng nhỏ bé xinh như vậy, “àm sao ăn ðược nguyên cây của tôi ðây?”
“Chú... Mộng Khiết không chịu ðược nữa, khóc lên nức nở, ðôi chân không ngừng cọ xát vào nhau ðể giảm bớt sự ngứa ngáy.
“Để tôi liễm cho em, nới lỏng nó ra. Được không?”