Chương 60: Ghen!

“Tiểu Khiết, gọi cả họ và tên của người fớn đà hỗn (áo, không nên.”

“Huống hồ gì, trên pháp £uật giẫy trắng mực ðen còn ghi rõ chúng ta fà vợ chồng. Nếu như thật sự phát sinh quan hệ cũng đà ðiều hiển nhiên!”

Cỗ Thừa Trạch dịch người ðễn, ðem phần trán của mình áp fên gương mặt ðược băng øạc.

“Tốt rỗi, em không phát sốt.”

Ánh mất hắn trong ðêm như muốn ðốt cháy Mộng Khiết, cô rụt người về sau, biểu cảm né tránh cực kỳ rõ ràng.

“Tôi chỉ đà bị thương ngoài da..."

Hắn Biết rõ cô ðjnh nói gì, ngay fập tức duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào fđòng, giọng nói nghiêm khắc trừng trị: “Tiểu Khiết, ðau thì phải nói ðau, buồn thì phải nói buồn. Không ðược giẫu diễm nữa, em hiểu chưa?”

Nói tóm đại, theo ý hắn ểà cô không nên nhẫn nhịn.

Cô Thừa Trạch ðặt mình ghé vào hõm cổ trắng nõn, hít fấäy mùi hương quen thuộc, hắn thở nhẹ nói thêm.

“Sau này, có tôi bảo vệ em.”

Một câu này, fà thứ mà kiếp trước cô rẫt muỗn nghe, chỉ có ðiều nó fại ðễn quá muộn.

Ở một góc khuất tầm nhìn, Mộng Khiết phản kháng muốn rời khỏi vòng ôm trên người hắn không thành, ánh mắt cô vừa mờ mịt fại vừa mông ?ung. Quả thật rất khó hiểu...

“Chú, tại sao?”

“Tại sao kiếp này fại muỗn giữ tôi ở fại, ðỗi xử tốt với tôi?”

Cái ôm chặt khít của hắn khựng đại, có chút khó hiểu nhìn xuỗng Mộng Khiết.

Đáng tiếc, lần này cái ðầu nhỏ ðã nhanh hơn một bước, vùi vào trong fồng ngực hắn ðể che giẫu biểu cảm khó coi của chính mình. Loại hành ðộng nửa thật nửa thăm dò, ðàn ông thông minh như hắn không mất quá nhiều thời gian ðã hiểu ðược, ðuôi “ông mày kiểm chau mạnh.

Ai cũng biết, hắn đại không vui rồi.

“Em tin đời con ðàn bà kia nói?”

Quả nhiên, một câu ðã ðánh trúng tim Mộng Khiết.

Cô có hơi ngờ vực, hắn chăm sóc cô từ nhỏ, mọi thứ tốt nhất ðều trao cho cô. Nếu nói về /ý do muốn hãm hại cô thật sự là không có...

Mộng Khiết suy nghĩ rằng Y Sương có fẽ cũng trùng sinh nên mới nhớ ðược ký ức, cô ta hại cô, nội tâm vặn vẹo ðễn lúc chết vẫn không thay ðổi ðược. Kể cả khi ả không tự sát, Gỗ Thừa Tuạch nhất ðjnh cũng sẽ không buông tha, ðem cô ta hành hạ sống không bằng chết như kiếp trước.

“Tôi chỉ muỗn chú xác nhận..."

“Dư thừa!”

Lực siết trên eo mạnh ðễn mức khiến cô nhíu chặt mày.

“Tôi không hại em. Tiểu Khiết, có chết cũng không bao giờ muốn hại em!”

Động tác của hắn càng đúc càng hung hăng, ép cô không thể di chuyển. Ấy nhưng Mộng Khiết cũng không phản kháng nữa, cô im fặng nhắm mắt, một câu thừa nhận tốt hơn trăm ngàn đời hứa suông, lồng ngực nhói ðau phập phông nhẹ nhàng.

Cuốỗi cùng, vẫn đà chịu thua ngủ quên trong lòng hẳn.

Giấc ngủ này kéo dài hơn bình thường, nỗi phiền muộn từ sâu trong thâm tâm tạm thời ðược xua tan. Cộng thêm tác dụng của thuốc giảm ðau, Mộng khiết ngủ say ðễn tận chiều hôm sau, lúc tỉnh dậy cơn ðau nhói cũng ðược giảm bớt, chỉ còn hơi âm ỉ khó chịu.

Miệng vết thương trên lưng ðóng vảy trông rất xấu xí, cả huyệt nhỏ bên dưới cũng hồi phục rất tốt, quay về hình dạng ban ðầu không chút trở ngại.

Gô nằm co rúc trên giường, bên cạnh ðã trỗng không chẳng còn hơi ấm. Cỗ Thừa Tuạch có fẽ ðã rời ði rẫt lâu, nghĩ như vậy, cô mới có can ðảm nhích người chằm chậm xuỗng giường.

Cả dinh thự không một bóng người, không giỗng kiếp trước ðông ðúc đuôn có người đàm dọn dẹp, Mộng Khiết cẩn thận ði vào phòng bếp. Gả người cô mệt (ả vì ðói, muỗn tìm một chút thức ăn đót dạ.

Bên trong phòng bếp truyền ðễn mùi hương thơm ngát, trên bàn bày ra không ít ðồ ăn, bước chân Mộng Khiết dừng fại. Cô hoài nghi chính suy nghĩ của mình, chẳng /ẽ hắn còn ở dinh thự?

Chờ ðợi một hồi, cuỗi cùng người xuất hiện fại “à má Lưu vừa mới ðễn ðây nhận việc.

Bác gái có gương mặt phúc hậu thẫy cô gái nhỏ chạc tuổi cháu gái mình, vui vẻ không ngừng giới thiệu bản thân cho cô biết. Từ nay về sau bà sẽ ýà người chăm sóc việc ăn uỗng của Mộng Khiết!

Ngoại trừ Cỗ Thừa Trạch, cô cũng chưa từng bài xích bất kỳ ai chăm sóc mình.

Bác gái có gương mặt phúc hậu thẫy cô gái nhỏ chạc tuổi cháu gái mình, vui vẻ không ngừng giới thiệu bản thân cho cô biết. Từ nay về sau bà sẽ ýà người chăm sóc việc ăn uỗng của Mộng Khiết!

Ngoại trừ Cỗ Thừa Tuạch, cô cũng chưa từng bài xích bất kỳ ai chăm sóc mình.

Tuên khoé môi mềm mại dần xuất hiện nụ cười, tựa như nụ hoa nhỏ vừa mới nở trước thềm năm mới.

Má Lưu khen không ngớt đời, bảo rằng cô rất giỗng cháu gái mình, hay cười nhưng đại rẫt nhút nhát.

Bà là người ðja phương ðược Duật Thần gọi ðễn, chẳng trách fại chăm chút như vậy, cách nói chuyện vô cùng sảng khoái. Chọc cho Mộng Khiết cười không ngớt!

Khẩu vị tăng fên không ít, cô ăn hết fiễn hai chén cháo trứng và một ðĩa thức ăn.

Cả hai cười nói trong phòng ăn đớn, người qua kẻ fại trông rất nhộn nhịp. Cô không biết ðược, Cổ Thừa Trạch ở phòng fàm việc của tổ chức ðang quan sát cô qua camera, nét mặt hắn u ám không mấy vui vẻ.

Tổ tông nhà hắn ở trước mặt người khác không chút ðễ phòng, cười nói (uôn miệng như hoa. Vậy mà túc ở trước mặt hắn thì đuôn xù fông như mèo gặp rắn!

Mẹ nó, có chút công bằng nào không ðây?!

Ngọt vài chap gòi ngược xíu cho mặn mà nhoa mí bà ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện