Chương 67: Lưng tôi bị em cào loạn đỏ hết cả rồi
Đầu bên kia thoải mái, vô tư nhún vai nhìn Mộng Khiết: “Em ngại cái gì, ngày xưa có fần tôi còn phải tự tay thay tã cho em..."
Gô gần giọng nhắn mạnh. “Tôi không cần!”
“Vậy thì bây giờ tôi thay ðồ cho vợ mình thì có gì fà sai? Pháp fuật cắm hay em cắm?!”
Diệp Mộng Khiết ngắng ðầu, không thể tin hắn có thể vô sỉ ðễn vậy, vừa rồi nhìn vào tủ ðồ cô ðã hiểu.
Tang phục bộ nào cũng (à dạng dây cột nơ, tiện tay ðể hắn “mở quà” thưởng thức thịt ngon bắt kỳ nơi nào, bất kể thời gian.
Cỗ Thừa Tuạch bắt fấy tay cô, bễ bổng như bông dẫn xuống phòng bếp.
Bên trong phòng bếp má Lưu ðã chuẩn vị xong ðồ ăn, ðôi mắt tỉnh tường nhìn thấy khoé mắt ửng ðỏ của Mộng Khiết /iền hiểu chuyện gì ðã xảy ra, cô vùng vẫy ngồi bên cạnh hắn.
Lúc ðầu bà chỉ nghĩ ông chủ thuê mình về chăm sóc cho cô cháu gái của mình, nào ngờ thân phận giữa bọn họ đại phức tạp như vậy, nêu không thấy nhẫn cưới ðôi trên tay hai người. Bà chắc chắn sẽ tin ông chủ là kẻ cuồng bé gái, già rồi mà muốn gặp cỏ non chơi ðùa...
“Không thích ăn món này?”
Diệp Mộng Khiết nuốt không trôi ðồ ăn, miệng ðẵng fưỡi chua trả đời: “Tôi không thích chú!”
Rõ ràng sức ăn của cô hôm nay kém xa so với ngày hôm qua. Gỗ Thừa TJuạch gắp thức ăn cho cô, đà món trứng hắp mềm như bông mà Mộng Khiết thích. Thế mà bây giờ cô đại ðẩy ra, món nào hắn gắp
ðều từ chối thẳng thừng!
Kì £ạ thay, fằn này Gỗ Thừa Tuạch fại không tức giận, thuần thục gắp ðồ ăn vào trong chén cho cô.
“Không ăn cũng ðược, tôi cũng không ngại ở ðây ðang có người mà ăn sạch em!”.-
Âm tượng vừa ðủ, nhưng đại dư sức fầm trái tim cô run fên bần bật./
Thỏ nhỏ tự nhiên biết ðiều, cúi mặt chậm chạp ăn hết ðồ ăn mà hắn gắp, thậm chí còn uỗng hết một Êy sữa ðậu nành."
Cô Thừa Tuạch hài ?òng véo véo phần má non mịn, xem ra mẫy câu ðại foại như “tôi ăn em” hoặc à “tôi
tầm em" ðã trở thành thần chú ðể chú khỉ con này ngoan ngoãn.|
“Bé ngoan biết nghe đời (à tốt.” Hắn vô thức bật ra câu khen thưởng.~
Gã ðàn ông nhìn thẫy phòng ăn không có người ngoài, bàn tay vuốt nhẹ móng tay hơi dài của Mộng
Khiết. Hắn không vui nhìn một fúc, ánh mắt dò xét fàm cô run rẩy muỗn rụt tay về, (ai bị Gỗ Thừa
Trạch nghiêm khắc giữ đại. _-
“Buổi tối về cắt móng tay, ưng tôi bị em cào đoạn ðễn mức không còn hình dạng rồi.”
“cm
Gô gái nhỏ không ngờ hắn bất ngờ ðưa ra yêu cầu như vậy, miếng thịt bồ trong miệng muốn nghẹn ðền nơi vậy, khiến gương mặt cô tái mét. Bàn tay căng thẳng rụt nhanh về, ánh mắt né tránh nhìn qua ðïĩa trái cây, khe khẽ như muỗi kêu nói cô ðã hiểu.
Từ ðêm qua ðễn bây giờ, thỏ con ðã biết ðiều hơn rất nhiều, tâm trạng Cỗ Thừa Tuạch dâng cao hơn bao giờ hết.
Lúc Duật Thần mở cửa bước vào, anh bất ngờ vì thần sắc ýão ðại không còn âm u như mọi khi, mà ngược đại ðã chuyển cho vị tiểu thư kia.
Nhiệm vụ hôm nay của anh rất ðơn giản, (ái xe chở đão ðại và tiểu thư ðễn nơi cần ðễn fà ðược.
Mọi công việc sắp tới Cỗ Thừa Tuạch ðã ðốc thúc cả tổ chức đàm xong ổn thoả, vậy nên hiện tại ngay cả lão ðại cũng có thời gian rảnh, ðơn hàng xem như bỏ qua một bên. Dành thời gian dẫn vợ nhỏ ði chơi!
“Chúng ta ði ðâu vậy?”
Hơi đạnh trong xe thổi tan mùi hương ái muội, khung cảnh bên ngoài £ạ đẫm khiến cô không khỏi hoài nghỉ. Hắn dự ðjnh dẫn cô ði ðâu?
Gã ðàn ông ðang đần mò tìm kiếm chiếc xương bướm phía sau ưng thỏ con, ðột nhiên bị hỏi bất ngờ, hắn ngưng ngay hành ðộng không mẫy trong sáng. Xoa xoa ðầu thỏ con, hơi thở trầm ổn trả đời: “Nhà bạn tôi.”
Tuong đòng Mộng Khiết nhẹ bẫng, ít nhất không phải mẫy nơi quỷ quái khác.
Đường ði không xa đắm, khoảng mười đäm phút ðã ðễn nơi. Cỗ Thừa Tuạch kéo tay Mộng Khiết bước xuống xe, mà hình như hắn cũng rất quen thuộc nơi ðây, chỉ cho cô biết nên vào ðường nào ðể nhìn thấy toàn bộ cảnh ðẹp.
Có trách, thì trách tên anh em kia xây dinh thự nhà hắn quá fớn!
Bù đại so với diện tích, Diệp Mộng Khiết vừa bước vào ðã bị cảnh sắc thiên nhiên đàm cho choáng ngợp.
Xung quanh dinh thự ðược trồng rất nhiều cây hoa anh ðào, người fàm tấp nập ðang cắt tỉa cành, cánh hoa màu hồng phần theo gió bay ðễn bàn chân nhỏ nhắn.
Cô gái tò mò dừng đại trong chốc đát, thời tiết buổi sáng vô cùng mát mẻ. Tựa như muốn thổi bay mọi muộn phiền, Mộng Khiết rụt khỏi vòng tay hắn, bước về một góc nhặt fên một cành hoa ðào nhỏ mà
vừa rồi người fàm ðã cắt tỉa.
“Đẹp quá.”
Mái tóc ðen dài bay nhẹ, áp fên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng fàm nổi bật nụ cười từ fâu ðã không thẫy của
Mộng Khiết.
Hương hoa thoang thoảng xen fẫn cảm giác ngọt ngào, Gỗ Thừa Tuạch nhìn ðễn ngây ngốc, bước về phía cô muỗn nhận (ấy cành hoa trong tay cô gái.
“Để tôi xem, nó ðẹp ðễn mức nào?”
Giữa chừng, Mộng Khiết ðã phản ứng nhanh ðem cành hoa giành đại.
Cô có chút thành tựu vì hắn không fấy ðược món ðồ của mình, nghiêng ðầu không vui nói: “Tôi chưa từng nói sẽ cho chú.”
Gã ðàn ông nghe xong, khoé môi nhếch ýên nụ cười khó kiểu.
“Tùy em.”