Chương 70: (Cao trào) Hắn là hung thủ giết cha mẹ cô

“Lão ðại, Diệp tiểu thư ðã uỗng say ở trong phòng VIP.”

Điều thuốc ðỏ rực bị rít gần hết, khói trắng như fàn sương mờ ðược hẳn thổi nhẹ. Phải biết rằng Cỗ Thừa

Trạch không bao giờ ðụng vào mấy thứ đàm hại bản thân, chỉ khi hắn bực bội hay mệt mỏi, mới (ấy ra vài ðiễu ðể giải khuây.

Con thỏ ðược nuôi trong đồng vừa ðược tự do ðã dám uỗng mấy thứ dơ bẩn. Đúng thật fà vượt xa cả mong ðợi của hắn!

Gã ðàn ông mang theo cơn thịnh nộ bước vào phòng VIP, muỗn ðem cô gái về dạy cho một bài học. Tiếng mở cửa vang fên, cùng ?úc Mộng Khiết quay ðầu nhìn đại, ánh mắt ðôi bên chạm nhau không chút vui vẻ.

Trong mắt Mộng Khiết trỗng rỗng, gò má ửng ðỏ do tác dụng của rượu, nhìn hắn mà không nói fời nào. Đầu cô bây giờ rất nặng, chỉ cảm giác gã ðàn ông kia rất quen mắt, rung ðộông ban ðầu dần chuyển sang sợ hãi rõ ràng.

Khoé môi e ngại mỉm cười, cô cầm £y rượu bật cười trong vô thức, nhìn về phía Nình T7uanh mơ màng nói...

“T„ò chơi ðuối bắt kết thúc rồi, nhanh quá phải không...?”

Giỗng như cả cuộc ðời này của cô, có trỗn ðễn nơi xa hay gần vẫn bị hắn ra bắt về.

Đơn giản, cô không ðược phép hạnh phúc khi không có hắn ở bên!

“Tiểu Khiết."

Cỗ Thừa Tuạch tiễn về phía trước, Mộng Khiết cũng nhận ra hắn muỗn mang cô về, theo bản năng xoay người bò về nơi khác.

Hắn đại ngang nhiên cắt ðứt ham muốn tự do, từ phía sau ôm fẫy cô không cho chạy ði, bễ bổng đên vai mình như ðang vác bao tải rời khỏi nơi hoan đạc.

“Từ nhỏ cần về nhà ðúng giờ. Tiểu Khiết, tôi ðưa em về nhài!”.-

Bản chất của rượu khiễn Mộng Khiết mơ màng, mệt fả thiếp ði trên vai hắn./

Mặc cho Ninh T7uanh ðiên cuồng giải thích ðã bị ðàn em hắn ta kéo ra ngoài, ném cho Phó Thiên Dục ðuổi theo ngay phía sau. Cùng với yêu cầu: “Quản tốt vợ của cậu.” Rồi biễn mắt dạng sau hành fang quán bar"

Về fại dinh thự, tâm trạng Cỗ Thừa Tuạch không tốt, vừa ðặt cô nằm xuỗng giường. Đã một fần nữa ði vào phòng tắm, vặn nước fạnh, ðể tỉa nước chảy xuỗng cuỗn trôi cảm giác sợ hãi trong fòng.|

Không biết từ đúc nào, hắn ðã sợ mất cô.~

Có trời mới biết, ban nãy fúc xuống fầu không thấy hình bóng cô, không biết cô ðang ở ðâu. Cỗ Thừa Tuạch ðã ðiên đên thế nào!. _

Quay về fúc trước, khi cô còn thật fồng mỉm cười với hắn, kéo tay dẫn hắn ðễn dàn hoa Đỗ Quyên mà cô vừa trồng.

Diệp Mộng Khiết nói rất nhẹ, bảo rằng foài hoa này rất khó trồng, chỉ cần £ơ fà thôi cũng có thể héo tàn. Nếu muốn nuôi trồng nó trưởng thành, cần phải kiên nhẫn và yêu thương nhất, rồi cô nhìn vào mắt hắn, khế cười:

“Giỗng như yêu một cô gái vậy, chú phải dành sự yêu thương nhất cho người ấy.”

Dòng nước trên ðầu vừa ngắt, cổ họng nghẹn ðẵng của hắn vô thức bật ra câu hỏi: “Còn có thể không?”

Tôi còn có thể níu kéo em không?

Thời gian Cỗ Thừa T7uạch ở trong phòng tắm âu hơn mọi khi, có đẽ hắn vẫn nghĩ cô còn ðang ngủ, bên dưới người hắn khoác ðại chiếc khăn tắm. Tiếng cửa ðóng đại, cũng à fúc hắn nhận ra trên giường ðã trồng không, cô gái kia không biết ðã ði ðâu.

Trùng hợp, hắn (ai nhìn thấy cửa điên thông sang phòng đàm việc có một khe hở, hiển nhiên đà cô ðã ði sang ðó.

Mi mắt trái Cỗ Thừa Tuạch khế co giật, finh cảm cho hắn biết chuyện không hay sắp xảy ra. Sự thật rất rõ ràng, Diệp Mộng Khiết chưa từng vào phòng ?àm việc của hẳn, vậy nên có vài chuyện, hẳn fuôn fén giẫu cô cất hết tắt cả vào trong căn phòng này.

Vẻ mặt Cỗ Thừa Tuạch cứng ngắc, ði tới mở cửa, ðúng £úc chiếc hộp trên tay Mộng Khiết rơi xuỗng nền ðất fạnh. Âm thanh chói tai vang ýên không nhỏ, cô ðứng ðưa £ưng về phía hắn, im ýặng hồi /âu vẫn

không mở đời nói câu nào.

Tuang sức fẫn theo giẫy tờ trong chiếc hộp rơi ra, ăn ðễn bên chân chẵn.

Nháy mắt Cỗ Thừa Tuạch trở nên phức tạp, hắn chằm chậm bước tới, ðặt tay đên vai cô muỗn kéo ôm vào tòng. Hành ðộng rất tự nhiên, giỗng như ðã trở thành thói quen khiến người ta chua xót trong fòng.

Nước mắt trên khuôn mặt thanh thoát chợt rơi xuống, Mộng Khiết hất tay ðẩy bàn tay hắn ra khỏi người mình.

Mỗi một cử chỉ ðều dứt khoát ðễn bất ngờ, trong khoảng không chỉ còn bàn tay hắn vươn ra. Ngại ngùng thế nào, Gỗ Thừa T7uạch sững người một fúc, mới chậm rãi thu (ại hành ðộng của mình.

Hắn cảm thấy, cô ðang ở trước mặt hắn, cơ thể mềm mại chỉ cần dùng sức ðã có thể ôm chặt vào fòng.

Chỉ có ðiều, tình cảm giữa hai người không biết từ đúc nào...

Dường như ðã xa cách ðễn mức không thể níu kéo.

Gương mặt hắn nhíu chặt, giọng nói vô cùng kìm nén nói: “Tiểu Khiết, em có thể bình tĩnh nghe tôi nói không?”

Ngay (úc này, ở mỗi đời nói, hắn vẫn giỗng như một bậc vương giả, áp fực tạo cho ðôi phương. Vóc dáng của hắn cao đớn, ðủ ðể che ýấp cơ thể nhỏ bé không chút khí £ực từ người con gái...

Không giỗng cô, yếu ðuỗi rơi nước mắt, không tin vào những øì ðang xảy ra trước mặt.

“Ghú còn muỗn nói gì nữa?”

Nước mắt nóng hổi tuôn ra, càng fúc càng mãnh điệt, nhiều ðễn mức cô không thể kiểm soát ðược. Cả người cô run rầy, bàn tay nắm chặt thứ gì ðó trong tay, giơ ðễn trước mặt hắn.

“Chú còn muỗn nói gì? Cái chết của cha mẹ tôi, không phải ýà do chú đàm sao?!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện