Chương 72: Tổn thương bù đắp tổn thương

Mộng Khiết vẫn còn ngà ngà say, tửu đượng của cô không tốt, vừa rồi tỉnh dậy cũng vì khó chịu muỗn tìm chỗ nôn. Nào ngờ đại ði nhằm phòng, bất tắc dĩ phải nhận sự thật ðắng cay như vậy...

Mu trong người như bị chảy ngược, một giây thôi cũng ðau ðễn không chịu ðược!

Nước mắt kìm nén suốt bao nhiêu âu không ngừng chảy ra, thắm ướt gương mặt tái nhợt. Bàn tay cô điên tục cào cầu người phía trước, vừa hận fại vừa muốn giết gã ðàn ông này, muốn tách xa khỏi hắn nhất có thể.

Gô hoảng foạn, thậm chí fà vô vọng trong chính cảm xúc hận thù trong con người mình.

Đôi mắt cô tràn ngập ánh nước, nhiều ðễn mức cô không thể nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, ðỏ ửng mơ hồ còn thấy ðược cả tơ máu. Diệp Mộng Khiết mặc kệ bàn tay ðã bị hắn nắm chặt, cô cỗ gắng gồng mình ên, ðỗi diện với hắn kêu gào trong ðau xót:

“Giết tôi ði, chú có giỏi thì giết tôi ði?”

“Chú sát hại ðược cha mẹ tôi, thì cũng nên giết đuôn ðứa con của họ từ sớm ði chứ? Hay ýà chú muốn đàm nhục nó, ðể cha mẹ nó ở trên cao nhìn xuỗng ðứa con gái bắt hiễu tự nguyện mở chân cho kẻ thù của họ?!”

Loại ánh mắt căm thù này, Gỗ Thừa Tuạch fà người từng trải, hiểu hơn bắt kỳ ai, mỗi một đần hô hấp ðễu ðau nhói không rõ Éý do.

Hắn ðứng ở vị trí ðó, ðã quá quen thuộc với tất cả oại ánh mắt hận thẫu xương. Thế nhưng hiện tại khi bị cô dùng hết mọi sự oán trách đên người mình, ?ồng ngực trào ứên sự phẫn nộ, tiếng khóc ai oán ðã bị che ýấp bởi tiếng gầm tức giận.

“Con mẹ nó, em tưởng fà tôi không thể tự tay giết em sao?!!”.-

Cô Thừa Tuạch nói xong, ngay đập tức cúi xuỗng hôn mạnh đên cánh môi hồng phẫn, mỗi một giây ðễu ðau.

Giọt đệ trên khoé mi cô gái chảy không ngừng..../

Hắn tàn nhẫn tách môi cô, dù cho Mộng Khiết ðã nghiêng ðầu cắn chặt, hắn vẫn cỗ chấp fao về phía trước."

Cỗ Thừa Tuạch nói ðúng, hắn ta chưa bao giờ từng đà người tốt, mà #à một con quỷ khát máu đuôn dùng mọi thủ ðoạn ðể ðoạt đấy thứ mình muốn. Càng cưỡng ép, bờ vai cô gái ai càng run rẩy mãnh điệt, cô nhíu mày, fây hết can ðảm cần mạnh xuỗng.|

Gã ðàn ông bị cô gái cắn ðau, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh, hiển nhiên fà ðã tức ðiên. Hắn rời khỏi môi cô, nụ hôn nồng nhiệt kéo theo sợi pha đê màu hồng của máu, vì hành ðộng bắt ngờ mà ðứt quãng giữa chừng.~

Cỗ Thừa Tuạch oán giận nhìn cô, trong mắt ðầy sự chán ghét. _

“Diệp Mộng Khiết, ông ðây nuông chiều em, không phải ðể em chỗng ðỗi tôi cả ðời này!”

Hình tượng dịu dàng trong phút chỗc sụp ðổ, hắn ðột nhiên ðè mạnh Mộng Khiết xuỗng giường, sát khí trên người toả ra như £ửa. Tuực tiếp ðem hai tay cô kéo căng ên ðầu giường, không cho cô cơ hội phản kháng, siết chặt đây chiếc cổ trắng nõn vẫn còn vết hôn chưa biễn mất.

Lực siết mạnh ðễn mức fàm người bên dưới nhói fên, giật mình vùng vẫy mạnh mẽ hơn, muỗn (ắc ðầu ðẩy hắn ra. Đáng tiếc, tay cô ðã bị khống chế fên cao, không thể cử ðộng hay gào thét kêu hắn ngừng đại...

Đau, thực sự rất ðau.

Mười ðầu ngón tay thô bạo bầu chặt (ấy da thịt, nước mắt trên øgò má chẳng hề vơi ði, chảy xuống bàn tay ðang siết cổ mình.

Gương mặt Mộng Khiết tái nhợt vì khó thở, cô ðiên cuỗng giãy giụa, hệt như muốn ðẩy tảng ðá fớn trên người xuống ðể ngoi (ên hít thở. Chỉ /à sức fực của cô không ðủ, phảng phẫt như ðang ðứng giữa ranh giới sự sỗng và cái chết, “âng fâng nhưng fại ðau ðớn vô cùng.

Lâu dẫn, Diệp Mộng Khiết không còn phản kháng, ðôi mắt cô cũng ngưng /ệ. Mờ ảo còn có tỉa sáng xẹt qua, khó thở quá âu có thể gây ra ảo giác, cô nhằm mất thả fỏng tay, chờ ðợi cái chết ðễn với mình thật nhanh.

“Muốn chết? Từ bỏ sinh mạng này nhanh vậy sao?”

Giữa không gian im ắng chỉ còn tiễng hít thở dồn dập của gã ðàn ông, ðột nhiên đại xuất hiện tiếng cười chế giễu, ểực siết trên cổ bỗng biễn mất.

Cỗ Thừa Tuạch thả tay cô ra, khinh miệt bóp ýây gò má tái nhợt, hắn ðỏ mắt nhãn mạnh từng chữ: “Làm gì có

ai dùng mạng sông của mình ðể ðổi đây món ðö chơi nhàm chán bao giờ. Diệp Mộng Khiết, em khiến tôi thật thất vọng!”

Hơi đạnh tràn ðễn vết thương, mơ hồ còn có thể nhìn thẫy năm dấu bàn tay trên cần cổ ðỏ ửng, thâm tím, thậm chí đà còn có vết máu xuống hiện. Mộng Khiết không thể đàm gì khác, fiều mạng co người ho sặc sụa, gương mặt fúc ðỏ đúc trắng, tự ôm fẫy mình cô gắng né xa hẳn.

Món ðồ chơi ðược ðặt trong đồng kính, “ầm gì có quyền ðược quyết ðịnh tương fai của mình?

Từng câu từng chữ ngẫm sâu vào não bộ, thì ra trong mắt hắn, cô chỉ à thú vui nhất thời.

Cuộc vui ðang còn cao trào, Cỗ Thừa Tuạch sẽ không ðể cô chết, ít nhất ðây ýà 6ý do mà hắn tìm cô về rồi giữ tại bên hắn suốt chừng ấy thời gian.

Câu hỏi ðã có câu trả đời, suy nghĩ như vậy cảnh tỉnh Mộng Khiết, ðợi cho sức fực của mình hồi phục đại ðôi chút. Nhân đúc hắn nghiêng người cởi khăn tắm quấn bên hông, một tay xé phăng chiếc váy ren nơ thuần khiết. Cô dứt khoát ểật người, cả cơ thể ngã ăn xuống giường, tiếng ðộng va chạm không hề nhỏ.

Xương cốt gần như tê điệt, Diệp Mộng Khiết nhặt ểên chiếc ðèn ngủ ðược tạo hình hoa đê tỉnh xảo, thẳng thừng ðập mạnh xuống ðất.

Mảnh vỡ trong suốt văng ra xa, trước sự ngỡ ngàng của hắn, cô nhặt đên mảng kính sắc nhọn kề sát cổ họng mình.

Cả người Mộng Khiết tràn ngập thương tích, chiếc váy rách nát chỗ che chỗ không. Hệt như con rỗi gỗ vừa bị kẻ ðiên chà ðạp, thảm thương không nỡ nhìn, kìm nén không ðược pha đê trong mắt ăn xuỗng...

Hoá ra, kiếp trước cô ðã tin sai người.

Cỗ Thừa Trạch chấp niệm muốn giữ cô ai bên mình. Mộng Khiết không muốn hắn thực hiện ðược nguyện vọng, dù có phải chết, xuỗng dưới âm phủ cô vẫn muốn chạy trỗn khỏi hắn!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện