Edit + Beta: A Cẩn
Thời thơ ấu của tôi cũng không có quá nhiều đáng để nhớ lại.
Trong nhà luôn luôn chỉ có cha và mẹ. Bạn bè trong trường mầm non nói với tôi rằng bà ngoại của bạn ấy làm bánh trứng rất ngon. Nếu tôi chịu chia táo cho bạn ấy thì lần sau bạn ấy sẽ mang bánh trứng đến cho tôi.
Đối với tôi mà nói, “bà ngoại” là một cụm từ rất mới lạ. Bởi vì tò mò nên tôi đã chia nửa quả táo cho bạn ấy. Nhưng sau đó bạn ấy lại quên mất chuyện này, tôi vẫn chưa được ăn món bánh trứng mà bạn ấy từng nói.
Tôi hỏi mẹ, bà ngoại là gì vậy mẹ? Mẹ tôi đáp, bà ngoại chính là mẹ của mẹ đó.
Tôi lại hỏi, thế mẹ của mẹ đâu rồi?
Mẹ tôi đáp, vì sao trên trời kia chính là bà ngoại.
Tôi buồn phiền rất lâu. Trời cao như vậy, đến bao giờ tôi mới được gặp bà ngoại, ăn món bánh trứng do bà ngoại làm đây?
Lúc lên tiểu học, tôi có người bạn đầu tiên trong đời. Tôi gọi bạn ấy là A Ma. Có một ngày tôi kể cho bạn ấy nghe về bà ngoại. Bạn ấy nghe thấy nỗi buồn phiền ngây thơ của tôi thì cười nhạo tôi, nói rằng chỉ có người chết thì mới biến thành sao trên trời được, cậu sẽ không bao giờ ăn món bánh trứng của bà ngoại được đâu.
Tôi rất tức giận, đẩy ngã A Ma, nổi giận đùng đùng chạy về nhà. Cho dù khi đó tôi còn nhỏ nên không hiểu “người chết” rốt cục có nghĩa là gì, nhưng tôi biết đó không phải là thứ tốt lành may mắn gì cả.
Lúc đó tôi từng nuôi một con thỏ trắng, trắng tinh mềm mại, mắt màu đỏ đẹp như đá ruby vậy. Tôi rất thích chơi với nó, cho nó ăn rau xanh mơn mởn. Nhưng có một ngày tôi thức dậy, thấy nó nằm im không động đậy trong lồng sắt. Tôi tưởng rằng nó đang ngủ. Nhưng đến khi chiều tối tôi đi học về thì nó vẫn cứng đơ cả người.
Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với “cái chết” như vậy. Tôi đã đau lòng rất lâu. Cho đến khi lên cấp 2 tôi vẫn nhớ kỹ nó, không chịu nuôi thú cưng nữa. Mẹ vuốt tóc tôi, nói tôi là một đứa trẻ giàu tình cảm.
Tôi không biết giàu tình cảm nghĩa là gì. Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu giàu tình cảm khiến cho người ta khó chịu như vậy thì tôi thà làm một kẻ thiếu thốn tình cảm còn hơn.
Năm lớp 3 tôi chuyển nhà lần đầu tiên, sau khi cãi nhau với A Ma không lâu. Tôi còn chưa kịp nói lời xin lỗi bạn ấy.
Từ đó, bố mẹ tôi bắt đầu vắng nhà nhiều năm. Họ mời người giúp việc đến chăm sóc tôi, còn cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt. Nhưng tôi thà rằng không cần tiền tiêu vặt.
Tôi vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nhưng không có tác dụng gì cả. Mỗi tháng mẹ đều gọi điện thoại cho tôi, cho dù tôi có khóc đến thế nào đi nữa thì mẹ cũng chỉ dịu dàng dỗ dành tôi, nói với tôi rằng cưng à mẹ xin lỗi, bố mẹ phải làm việc.
Có lúc họ về thăm tôi một tháng một lần, có lúc lại là nửa năm. Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, họ dẫn theo tôi chuyển đến thành phố thứ ba.
Ở thành phố thứ ba, tôi học cấp 2 với lớp 10 xong, sau đó lại chuyển đến thành phố thứ tư. Rồi tôi quen biết với Cận Sở.
Trong mười sáu năm qua, tôi từng có rất nhiều bạn bè, nhưng đa số mọi người đều dần cắt đứt liên lạc sau khi từ biệt. Tôi không biết tại sao tình cảm lại yếu ớt đến vậy. Tôi đã từng thử gắn bó, nhưng cố gắng một tôi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn.
Thuận theo tự nhiên thôi, tôi tự nhủ.
Tôi không hoài niệm quá khứ nữa, tôi nhìn thẳng về tương lai, kết giao với bạn bè mới, lại chia tay với những người bạn mới, cười chào tạm biệt với họ, nói sau này liên lạc thường xuyên nhé, có rảnh gặp nhau. Nhưng ở tận đáy lòng tôi vẫn biết rất rõ rằng không thể liên lạc thường xuyên được đâu, cũng sẽ không có ngày gặp lại nào cả.
Tôi không vì thế mà cảm thấy buồn. Bởi vì tôi giữ lại tình cảm của tôi, không chia cho bất cứ ai có thể ly biệt nữa. Ngẫu nhiên tôi nhớ đến ngày xưa mẹ đánh giá tôi là giàu tình cảm. Nếu bà ấy nhìn thấy tôi lúc này thì lại nói như thế nào đây?
Bỏ mỳ vào trong nồi nước đun sôi, cắt một nhúm hành lá xanh biếc, lại đập một quả trứng gà tươi. Mỳ Dương Xuân rất đơn giản, thành phẩm lại rất ngon miệng. Đây là do mẹ tôi dạy cho tôi.
Mẹ tôi nấu ăn không được giỏi cho lắm, bởi vì lúc ở nhà thì đa phần là do bố tôi nấu ăn. Rất lâu sau tôi mới hiểu được rằng có lẽ là bố rất yêu mẹ, cho dù ông ấy luôn kín tiếng, nhưng lại thường mỉm cười bất đắc dĩ lại bao dung với mẹ tôi.
Thứ duy nhất mẹ tôi am hiểu chính là nấu mỳ. Lúc nổi hứng thì sẽ đích thân vào bếp, nấu mỳ đủ mọi kiểu cách. Bất kể là mỳ sườn hay mỳ Dương Xuân, bà ấy đều sẽ bỏ thêm một quả trứng tráng bao chiên ngon lành, lấy đũa chọc vào sẽ có lòng đỏ trứng đặc quánh chảy ra.
Vì thế, trong hồi ức tuổi thơ ấu của tôi đều tràn đầy các loại nước lèo đặc quánh cùng với trứng tráng bao vàng óng thơm lừng. Rồi sau đó nữa mẹ tôi rất ít khi ở nhà nên đã dạy nó cho tôi.
Tôi nhớ rõ khi đó tôi mới lên cấp 2 không lâu, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi nên cuối cùng không có thuê người giúp việc nữa. Tôi không thích có người xa lạ xâm nhập vào lãnh địa cá nhân của tôi.
Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đều tự thử nấu ăn, nấu hư thì xuống siêu thị tầng dưới mua một túi sủi cảo đông lạnh về nấu. Lúc mẹ tôi về nhà thì trong thùng rác đầy bao bì nilon của sủi cảo đông lạnh. Bà ấy vào bếp nấu tô mỳ cho tôi, ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói với tôi rằng nấu mỳ dễ hơn nấu cơm, nếu tôi thích thì bà ấy sẽ dạy cho tôi.
Mẹ nói:
– Mẹ không có nhiều thứ để dạy con, chỉ có thể dạy con nấu một tô mỳ không khó nuốt cho lắm, cùng với làm một người không quá xấu xa.
Tôi hỏi mẹ, tại sao lại là người không quá xấu xa mà lại không phải là người tốt? Mẹ đáp, làm người tốt vất vả lắm, mẹ chỉ cần con làm một người bình thường, không cần quá tốt, có thể ích kỷ, có thể yếu đuối, bởi vì đây là lẽ thường của con người. Mẹ còn nói, rất nhiều chuyện đều không có đúng hay sai, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi.
Tôi lại hỏi mẹ:
– Thế nào là không thẹn với lòng hả mẹ?
Mẹ đáp:
– Khi nào cuộc đời của con đi đến cuối, nhớ lại chuyện xưa mà không hối hận thì chính là nó đó.
– Nhưng sao con biết sau này con có hối hận hay không?
Mẹ hôn trán tôi, mỉm cười nói:
– Thế thì đừng cho tôi cơ hội hối hận.
Đến giữa trưa, cơn mưa dần dần nhỏ đi, sắc trời cũng không âm u như ban sáng. Tôi vo giấy ăn thành một cục ném vào trong giỏ rác, đẩy cửa sổ sát đất ra, ngửi mùi thơm tươi mát của cây cỏ cùng với mưa trong sân.
Cơn khô hanh trong ngày hè nóng đã biến mất, cơn gió mát mẻ phất qua mặt tôi, mưa bụi lún phún mang theo chút ý lạnh. Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
Tôi quay lại, cậu ấy đứng sau lưng tôi, còn ngái ngủ nhìn những chiếc lá được mưa tắm rửa mà trở nên xanh tươi. Tôi giơ tay vuốt mái tóc rối bời của cậu ấy, nói:
– Trưa nay ăn mỳ được không?
Cậu ấy gật đầu, nhoẻn miệng cười, bên môi có một cái lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Tôi nhớ lời mẹ từng nói, đừng để cho tôi có cơ hội hối hận.
Vì thế tôi nghiêng người về phía trước, hôn lên lúm đồng tiền của cậu ấy, rất nhanh rất nhẹ, chỉ là một loại thăm dò dịu dàng.
Cậu ấy do dự vươn tay, sờ lên má tôi. Tôi nhìn cậu ấy chăm chú, cậu ấy cũng nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi tin chắc rằng trong mắt cậu ấy không có chán ghét, cũng không có từ chối. Chẳng qua cậu ấy đang ngẩn ngơ mà thôi.
Cậu ấy đáng yêu ghê, tôi nghĩ vậy. Rồi tôi cúi đầu, hôn lên môi cậu ấy.
Cậu ấy thật giống như một viên kẹo sữa, thơm ngọt lại mềm mại, không có chút chống cự bị tôi tấn công một mạch, im lặng thừa nhận công chiếm. Cậu ấy bắt đầu thở hổn hển. Tôi liếm đôi môi ướt át vì bị hôn của cậu ấy, lưu luyến buông cậu ấy ra.
Cậu ấy túm nhẹ lấy tay tôi, sắc mặt đỏ nhạt, đôi mắt ướt át nhìn tôi, bị che phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh.
– Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.
Tôi kề sát trán cậu ấy, nhìn chăm chú vào mắt cậu ấy ở cự ly gần, hứa hẹn như vậy.
Cậu ấy không thể nói chuyện, không thể đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, sau đó mỉm cười khe khẽ.
Đôi mắt cậu ấy lúc cười xinh đẹp như là hổ phách vậy.
Thật giống như là lẽ dĩ nhiên vậy. Không cần tỏ tình, cũng không có khúc chiết, tụi tôi cứ thế yêu nhau.
Trời mưa bốn ngày, khiến tôi có rất nhiều thời gian chung sống với cậu ấy. Dường như không thay đổi gì cả, nhưng lại giống như thay đổi mọi thứ.
Tụi tôi vẫn giống lúc trước, cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, tựa vào nhau xem điện ảnh, tự đọc cuốn sách tôi thích, sau đó chia sẻ tình tiết thú vị cho nhau.
Còn có rất nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như cậu ấy cười với tôi nhiều hơn, ví dụ như tôi có thể ôm cậu ấy hôn nhẹ, lại ví dụ như lúc buồn ngủ cậu ấy sẽ rúc vào lòng tôi để tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu ấy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi thích cảm giác ôm cậu ấy vào lòng. Điều này khiến tôi thấy rằng tôi không phải chỉ có hai bàn tay trắng nữa.
Thứ sáu hết mưa, tôi nắm tay cậu ấy, đi qua hơn nửa nội thành đến quán café làm thêm.
Anh Nguyên thấy tụi tôi thì huýt sáo nói:
– Có vẻ mấy ngày nay bây sung sướng quá nhỉ.
Tôi đáp lại:
– Anh cũng càng già càng dẻo dai như trước.
Sau đó tôi bị sai khiến đi lau nền nhà.
Có lẽ là trải qua một trận mưa to, ở lỳ trong nhà quá lâu nên sáng nay có nhiều người đến quán café hơn trước.
Máy hát đang phát một bài nhạc với tiết tấu nhẹ nhàng. Anh Nguyên vừa nấu café vừa hát theo. Cận Sở đang làm bánh trong nhà bếp. Lúc tôi bưng ly café thứ sáu cho khách thì chuông gió ở cửa lại vang lên leng keng.
Tôi nhìn thoáng qua cửa, là một người đàn ông mặc áo sơ mi, ngày nóng nực mà còn thắt caravat cẩn thận. Trước kia chưa từng đến đây bao giờ, mặt mũi còn rất ưa nhìn.
Tôi vừa đi qua thì anh Nguyên đã nói:
– Cậu đi xem thử Tiểu Cận nướng bánh xong chưa. Xong rồi thì bảo cậu ấy nấu café thay anh.
Tôi đáp lời, đi đến cửa nhà bếp còn nghe thấy người đàn ông kia thấp giọng nói:
– Em không muốn gặp tôi đến mức đó à?
Tôi đoán có lẽ đây là người lựa chọn đĩa nhạc bí ẩn kia.
Tôi nhỏ giọng bà tám với Cận Sở một chút, cậu ấy nghe vậy chỉ cười, thuận tay quẹt bơ lên miệng tôi.
Tôi bưng bánh ngọt cậu ấy vừa làm xong cho khách hàng, nhìn thấy người bí ẩn kia đang nắm cổ tay anh Nguyên, hai người giằng co với nhau.
Bọn họ không hẹn mà đều quay đầu nhìn tôi. Tôi nói:
– Em đi ngang qua thôi, các anh cứ làm tiếp đi.
Anh Nguyên nhướn mày hỏi:
– Tiểu Cận đâu?
Tôi đáp:
– Thay quần áo rồi ra ngay.
Người bí ẩn khép nép nói:
– A Nguyên, tôi đã tìm em rất lâu rồi, em đừng thế nữa.
Anh Nguyên thờ ơ nói:
– Tôi thế nào cơ? Tôi vừa không lừa cưới con gái người ta, cũng không có bắt cá hai tay.
Người bí ẩn cứng đơ, giống như bị đâm trúng tim đen vậy, nét mặt dần dần trở nên ảm đạm.
Lòng hiếu kỳ của tôi đang bùng cháy, anh Nguyên lại xua tay với tôi nói:
– Đi làm việc đi, con nít con nôi đừng tò mò chuyện người lớn.
Tôi không cam lòng đi bưng bánh ngọt. Bưng xong rồi đi vào nhà bếp tìm Cận Sở, lúc đi ngang qua lại nghe thấy người bí ẩn nói:
– Em cho anh một cơ hội đi, anh đã nghĩ rõ rồi…
Chờ đến khi tụi tôi đi ra, anh Nguyên ném menu cho Cận Sở, giơ cằm nhìn về phía người bí ẩn kia nói:
– Muốn uống gì?
Người bí ẩn đang định nói thì anh Nguyên nói thêm:
– Không uống thì cút.
Người bí ẩn cứng đờ, quay đầu gọi một ly Latte. Gọi xong, anh Nguyên dẫn anh ta đi đến chỗ góc bên cạnh tủ đặt máy hát ngồi xuống, có vẻ là muốn nói chuyện rõ ràng với nhau.
Lúc tôi bưng café đến thì nghe anh Nguyên nói:
– Đó là sự lựa chọn của anh, có liên quan gì đến tôi đâu?
Thời thơ ấu của tôi cũng không có quá nhiều đáng để nhớ lại.
Trong nhà luôn luôn chỉ có cha và mẹ. Bạn bè trong trường mầm non nói với tôi rằng bà ngoại của bạn ấy làm bánh trứng rất ngon. Nếu tôi chịu chia táo cho bạn ấy thì lần sau bạn ấy sẽ mang bánh trứng đến cho tôi.
Đối với tôi mà nói, “bà ngoại” là một cụm từ rất mới lạ. Bởi vì tò mò nên tôi đã chia nửa quả táo cho bạn ấy. Nhưng sau đó bạn ấy lại quên mất chuyện này, tôi vẫn chưa được ăn món bánh trứng mà bạn ấy từng nói.
Tôi hỏi mẹ, bà ngoại là gì vậy mẹ? Mẹ tôi đáp, bà ngoại chính là mẹ của mẹ đó.
Tôi lại hỏi, thế mẹ của mẹ đâu rồi?
Mẹ tôi đáp, vì sao trên trời kia chính là bà ngoại.
Tôi buồn phiền rất lâu. Trời cao như vậy, đến bao giờ tôi mới được gặp bà ngoại, ăn món bánh trứng do bà ngoại làm đây?
Lúc lên tiểu học, tôi có người bạn đầu tiên trong đời. Tôi gọi bạn ấy là A Ma. Có một ngày tôi kể cho bạn ấy nghe về bà ngoại. Bạn ấy nghe thấy nỗi buồn phiền ngây thơ của tôi thì cười nhạo tôi, nói rằng chỉ có người chết thì mới biến thành sao trên trời được, cậu sẽ không bao giờ ăn món bánh trứng của bà ngoại được đâu.
Tôi rất tức giận, đẩy ngã A Ma, nổi giận đùng đùng chạy về nhà. Cho dù khi đó tôi còn nhỏ nên không hiểu “người chết” rốt cục có nghĩa là gì, nhưng tôi biết đó không phải là thứ tốt lành may mắn gì cả.
Lúc đó tôi từng nuôi một con thỏ trắng, trắng tinh mềm mại, mắt màu đỏ đẹp như đá ruby vậy. Tôi rất thích chơi với nó, cho nó ăn rau xanh mơn mởn. Nhưng có một ngày tôi thức dậy, thấy nó nằm im không động đậy trong lồng sắt. Tôi tưởng rằng nó đang ngủ. Nhưng đến khi chiều tối tôi đi học về thì nó vẫn cứng đơ cả người.
Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với “cái chết” như vậy. Tôi đã đau lòng rất lâu. Cho đến khi lên cấp 2 tôi vẫn nhớ kỹ nó, không chịu nuôi thú cưng nữa. Mẹ vuốt tóc tôi, nói tôi là một đứa trẻ giàu tình cảm.
Tôi không biết giàu tình cảm nghĩa là gì. Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu giàu tình cảm khiến cho người ta khó chịu như vậy thì tôi thà làm một kẻ thiếu thốn tình cảm còn hơn.
Năm lớp 3 tôi chuyển nhà lần đầu tiên, sau khi cãi nhau với A Ma không lâu. Tôi còn chưa kịp nói lời xin lỗi bạn ấy.
Từ đó, bố mẹ tôi bắt đầu vắng nhà nhiều năm. Họ mời người giúp việc đến chăm sóc tôi, còn cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt. Nhưng tôi thà rằng không cần tiền tiêu vặt.
Tôi vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nhưng không có tác dụng gì cả. Mỗi tháng mẹ đều gọi điện thoại cho tôi, cho dù tôi có khóc đến thế nào đi nữa thì mẹ cũng chỉ dịu dàng dỗ dành tôi, nói với tôi rằng cưng à mẹ xin lỗi, bố mẹ phải làm việc.
Có lúc họ về thăm tôi một tháng một lần, có lúc lại là nửa năm. Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, họ dẫn theo tôi chuyển đến thành phố thứ ba.
Ở thành phố thứ ba, tôi học cấp 2 với lớp 10 xong, sau đó lại chuyển đến thành phố thứ tư. Rồi tôi quen biết với Cận Sở.
Trong mười sáu năm qua, tôi từng có rất nhiều bạn bè, nhưng đa số mọi người đều dần cắt đứt liên lạc sau khi từ biệt. Tôi không biết tại sao tình cảm lại yếu ớt đến vậy. Tôi đã từng thử gắn bó, nhưng cố gắng một tôi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn.
Thuận theo tự nhiên thôi, tôi tự nhủ.
Tôi không hoài niệm quá khứ nữa, tôi nhìn thẳng về tương lai, kết giao với bạn bè mới, lại chia tay với những người bạn mới, cười chào tạm biệt với họ, nói sau này liên lạc thường xuyên nhé, có rảnh gặp nhau. Nhưng ở tận đáy lòng tôi vẫn biết rất rõ rằng không thể liên lạc thường xuyên được đâu, cũng sẽ không có ngày gặp lại nào cả.
Tôi không vì thế mà cảm thấy buồn. Bởi vì tôi giữ lại tình cảm của tôi, không chia cho bất cứ ai có thể ly biệt nữa. Ngẫu nhiên tôi nhớ đến ngày xưa mẹ đánh giá tôi là giàu tình cảm. Nếu bà ấy nhìn thấy tôi lúc này thì lại nói như thế nào đây?
Bỏ mỳ vào trong nồi nước đun sôi, cắt một nhúm hành lá xanh biếc, lại đập một quả trứng gà tươi. Mỳ Dương Xuân rất đơn giản, thành phẩm lại rất ngon miệng. Đây là do mẹ tôi dạy cho tôi.
Mẹ tôi nấu ăn không được giỏi cho lắm, bởi vì lúc ở nhà thì đa phần là do bố tôi nấu ăn. Rất lâu sau tôi mới hiểu được rằng có lẽ là bố rất yêu mẹ, cho dù ông ấy luôn kín tiếng, nhưng lại thường mỉm cười bất đắc dĩ lại bao dung với mẹ tôi.
Thứ duy nhất mẹ tôi am hiểu chính là nấu mỳ. Lúc nổi hứng thì sẽ đích thân vào bếp, nấu mỳ đủ mọi kiểu cách. Bất kể là mỳ sườn hay mỳ Dương Xuân, bà ấy đều sẽ bỏ thêm một quả trứng tráng bao chiên ngon lành, lấy đũa chọc vào sẽ có lòng đỏ trứng đặc quánh chảy ra.
Vì thế, trong hồi ức tuổi thơ ấu của tôi đều tràn đầy các loại nước lèo đặc quánh cùng với trứng tráng bao vàng óng thơm lừng. Rồi sau đó nữa mẹ tôi rất ít khi ở nhà nên đã dạy nó cho tôi.
Tôi nhớ rõ khi đó tôi mới lên cấp 2 không lâu, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi nên cuối cùng không có thuê người giúp việc nữa. Tôi không thích có người xa lạ xâm nhập vào lãnh địa cá nhân của tôi.
Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đều tự thử nấu ăn, nấu hư thì xuống siêu thị tầng dưới mua một túi sủi cảo đông lạnh về nấu. Lúc mẹ tôi về nhà thì trong thùng rác đầy bao bì nilon của sủi cảo đông lạnh. Bà ấy vào bếp nấu tô mỳ cho tôi, ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói với tôi rằng nấu mỳ dễ hơn nấu cơm, nếu tôi thích thì bà ấy sẽ dạy cho tôi.
Mẹ nói:
– Mẹ không có nhiều thứ để dạy con, chỉ có thể dạy con nấu một tô mỳ không khó nuốt cho lắm, cùng với làm một người không quá xấu xa.
Tôi hỏi mẹ, tại sao lại là người không quá xấu xa mà lại không phải là người tốt? Mẹ đáp, làm người tốt vất vả lắm, mẹ chỉ cần con làm một người bình thường, không cần quá tốt, có thể ích kỷ, có thể yếu đuối, bởi vì đây là lẽ thường của con người. Mẹ còn nói, rất nhiều chuyện đều không có đúng hay sai, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi.
Tôi lại hỏi mẹ:
– Thế nào là không thẹn với lòng hả mẹ?
Mẹ đáp:
– Khi nào cuộc đời của con đi đến cuối, nhớ lại chuyện xưa mà không hối hận thì chính là nó đó.
– Nhưng sao con biết sau này con có hối hận hay không?
Mẹ hôn trán tôi, mỉm cười nói:
– Thế thì đừng cho tôi cơ hội hối hận.
Đến giữa trưa, cơn mưa dần dần nhỏ đi, sắc trời cũng không âm u như ban sáng. Tôi vo giấy ăn thành một cục ném vào trong giỏ rác, đẩy cửa sổ sát đất ra, ngửi mùi thơm tươi mát của cây cỏ cùng với mưa trong sân.
Cơn khô hanh trong ngày hè nóng đã biến mất, cơn gió mát mẻ phất qua mặt tôi, mưa bụi lún phún mang theo chút ý lạnh. Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
Tôi quay lại, cậu ấy đứng sau lưng tôi, còn ngái ngủ nhìn những chiếc lá được mưa tắm rửa mà trở nên xanh tươi. Tôi giơ tay vuốt mái tóc rối bời của cậu ấy, nói:
– Trưa nay ăn mỳ được không?
Cậu ấy gật đầu, nhoẻn miệng cười, bên môi có một cái lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Tôi nhớ lời mẹ từng nói, đừng để cho tôi có cơ hội hối hận.
Vì thế tôi nghiêng người về phía trước, hôn lên lúm đồng tiền của cậu ấy, rất nhanh rất nhẹ, chỉ là một loại thăm dò dịu dàng.
Cậu ấy do dự vươn tay, sờ lên má tôi. Tôi nhìn cậu ấy chăm chú, cậu ấy cũng nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi tin chắc rằng trong mắt cậu ấy không có chán ghét, cũng không có từ chối. Chẳng qua cậu ấy đang ngẩn ngơ mà thôi.
Cậu ấy đáng yêu ghê, tôi nghĩ vậy. Rồi tôi cúi đầu, hôn lên môi cậu ấy.
Cậu ấy thật giống như một viên kẹo sữa, thơm ngọt lại mềm mại, không có chút chống cự bị tôi tấn công một mạch, im lặng thừa nhận công chiếm. Cậu ấy bắt đầu thở hổn hển. Tôi liếm đôi môi ướt át vì bị hôn của cậu ấy, lưu luyến buông cậu ấy ra.
Cậu ấy túm nhẹ lấy tay tôi, sắc mặt đỏ nhạt, đôi mắt ướt át nhìn tôi, bị che phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh.
– Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.
Tôi kề sát trán cậu ấy, nhìn chăm chú vào mắt cậu ấy ở cự ly gần, hứa hẹn như vậy.
Cậu ấy không thể nói chuyện, không thể đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, sau đó mỉm cười khe khẽ.
Đôi mắt cậu ấy lúc cười xinh đẹp như là hổ phách vậy.
Thật giống như là lẽ dĩ nhiên vậy. Không cần tỏ tình, cũng không có khúc chiết, tụi tôi cứ thế yêu nhau.
Trời mưa bốn ngày, khiến tôi có rất nhiều thời gian chung sống với cậu ấy. Dường như không thay đổi gì cả, nhưng lại giống như thay đổi mọi thứ.
Tụi tôi vẫn giống lúc trước, cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, tựa vào nhau xem điện ảnh, tự đọc cuốn sách tôi thích, sau đó chia sẻ tình tiết thú vị cho nhau.
Còn có rất nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như cậu ấy cười với tôi nhiều hơn, ví dụ như tôi có thể ôm cậu ấy hôn nhẹ, lại ví dụ như lúc buồn ngủ cậu ấy sẽ rúc vào lòng tôi để tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu ấy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi thích cảm giác ôm cậu ấy vào lòng. Điều này khiến tôi thấy rằng tôi không phải chỉ có hai bàn tay trắng nữa.
Thứ sáu hết mưa, tôi nắm tay cậu ấy, đi qua hơn nửa nội thành đến quán café làm thêm.
Anh Nguyên thấy tụi tôi thì huýt sáo nói:
– Có vẻ mấy ngày nay bây sung sướng quá nhỉ.
Tôi đáp lại:
– Anh cũng càng già càng dẻo dai như trước.
Sau đó tôi bị sai khiến đi lau nền nhà.
Có lẽ là trải qua một trận mưa to, ở lỳ trong nhà quá lâu nên sáng nay có nhiều người đến quán café hơn trước.
Máy hát đang phát một bài nhạc với tiết tấu nhẹ nhàng. Anh Nguyên vừa nấu café vừa hát theo. Cận Sở đang làm bánh trong nhà bếp. Lúc tôi bưng ly café thứ sáu cho khách thì chuông gió ở cửa lại vang lên leng keng.
Tôi nhìn thoáng qua cửa, là một người đàn ông mặc áo sơ mi, ngày nóng nực mà còn thắt caravat cẩn thận. Trước kia chưa từng đến đây bao giờ, mặt mũi còn rất ưa nhìn.
Tôi vừa đi qua thì anh Nguyên đã nói:
– Cậu đi xem thử Tiểu Cận nướng bánh xong chưa. Xong rồi thì bảo cậu ấy nấu café thay anh.
Tôi đáp lời, đi đến cửa nhà bếp còn nghe thấy người đàn ông kia thấp giọng nói:
– Em không muốn gặp tôi đến mức đó à?
Tôi đoán có lẽ đây là người lựa chọn đĩa nhạc bí ẩn kia.
Tôi nhỏ giọng bà tám với Cận Sở một chút, cậu ấy nghe vậy chỉ cười, thuận tay quẹt bơ lên miệng tôi.
Tôi bưng bánh ngọt cậu ấy vừa làm xong cho khách hàng, nhìn thấy người bí ẩn kia đang nắm cổ tay anh Nguyên, hai người giằng co với nhau.
Bọn họ không hẹn mà đều quay đầu nhìn tôi. Tôi nói:
– Em đi ngang qua thôi, các anh cứ làm tiếp đi.
Anh Nguyên nhướn mày hỏi:
– Tiểu Cận đâu?
Tôi đáp:
– Thay quần áo rồi ra ngay.
Người bí ẩn khép nép nói:
– A Nguyên, tôi đã tìm em rất lâu rồi, em đừng thế nữa.
Anh Nguyên thờ ơ nói:
– Tôi thế nào cơ? Tôi vừa không lừa cưới con gái người ta, cũng không có bắt cá hai tay.
Người bí ẩn cứng đơ, giống như bị đâm trúng tim đen vậy, nét mặt dần dần trở nên ảm đạm.
Lòng hiếu kỳ của tôi đang bùng cháy, anh Nguyên lại xua tay với tôi nói:
– Đi làm việc đi, con nít con nôi đừng tò mò chuyện người lớn.
Tôi không cam lòng đi bưng bánh ngọt. Bưng xong rồi đi vào nhà bếp tìm Cận Sở, lúc đi ngang qua lại nghe thấy người bí ẩn nói:
– Em cho anh một cơ hội đi, anh đã nghĩ rõ rồi…
Chờ đến khi tụi tôi đi ra, anh Nguyên ném menu cho Cận Sở, giơ cằm nhìn về phía người bí ẩn kia nói:
– Muốn uống gì?
Người bí ẩn đang định nói thì anh Nguyên nói thêm:
– Không uống thì cút.
Người bí ẩn cứng đờ, quay đầu gọi một ly Latte. Gọi xong, anh Nguyên dẫn anh ta đi đến chỗ góc bên cạnh tủ đặt máy hát ngồi xuống, có vẻ là muốn nói chuyện rõ ràng với nhau.
Lúc tôi bưng café đến thì nghe anh Nguyên nói:
– Đó là sự lựa chọn của anh, có liên quan gì đến tôi đâu?
Danh sách chương