Trương Băng Băng rất lanh lợi, đã đoán được mẹ và bà nội là muốn giới thiệu Kỳ Kỳ và Dương Hân nhận thức. Chuyện buôn bán nhà Dương Hân quy mô tuy rằng không cách nào so sánh được nhà anh ta và Phương gia, cùng nhà Tô Khả càng không phải cùng một tầng lớp, bất quá anh ta đi làm ở đội cảnh sát hình sự, nói không chừng lúc nào liền có thể cần dùng đến; mà hai vợ chồng nhà chú hai dựa vào tiền lương chết, gia cảnh phổ thông, Bác hai gái lại thiên vị Lâm Lâm, nhìn Kỳ Kỳ điều kiện không được tốt lắm, nhưng Kỳ Kỳ rất xinh đẹp, hai bên trung hoà, thật ra coi như môn đăng hộ đối.
Trong lòng của anh ta tính toán, cười hì hì đứng dậy, vừa kéo bà nội nói: "Bà nội, bà cùng tôn tử nóichuyện, để Dương Hân và Kỳ Kỳ tán gẫu đi!"
anh ta bảo Dương Hân ngồi chỗ của bà nội, bảo Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ lần lượt ngồi xuống, vừa dặn dò giúp việc đi pha trà.
Tất cả mọi người nhìn Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ lúng túng ngồi song song, lập tức đều hiểu là chuyện gì xảy ra.
Phương Chính Dương trên mặt mang nụ cười, cùng Trương Băng Băng tán gẫu một chuyện nhỏ trênphương diện làm ăn.
Khóe miệng Tô Khả chứa ý cười như có như không, dường như ở thất thần.
Ngô Ngọc Cần lúc này dắt tay An Điềm Điềm đi đến bên cạnh Phương Chính Dương, mỉm cười giới thiệu nói: "Chính Dương, đây là Điềm Điềm em gái Băng Băng."
Vừa chỉ vào Phương Chính Dương giới thiệu nói: "Điềm Điềm, đây là Chính Dương anh trai của vợ anhhai con, ngươi cũng gọi anh là được rồi!" Tô Khả tuy rằng điều kiện các phương diện đều hơn một chút so với Phương Chính Dương, nhưng khác thế hệ, thành thật mà nói không dễ nghe, vẫn là Phương Chính Dương đáng tin cậy, đúng lúc có thể giới thiệu cho cháu ngoại gái của mình.
An Điềm Điềm người cũng như tên, ngày thường xinh xắn lanh lợi ngọt ngào, là loại hình mỹ nhân hoạt bát đáng yêu, cô ta nhìn Phương Chính Dương ngọt ngào cười cười, kêu một tiếng "anh".
Phương Chính Dương híp mắt cười, nói: "Điềm Điềm chào em!"
Ngô Ngọc Cần vừa chỉ vào Tô Khả giới thiệu nói: "Điềm Điềm, đây là Tô Khả, con đi theo chị dâu lớn gọi chú nhỏ là được!"
Điềm Điềm nhìn Tô Khả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi đỏ - - chú nhỏ này mắt đen lay láy, sống mũi cao, đẹp trai quá đi, thật sự là 360 độ không góc chết - - yêu kiều kêu một tiếng "chú nhỏ".
Tô Khả vẻ mặt thân là trưởng bối và tiểu bối không có lời nào để nói, A... một tiếng, nhướng cái cằm, trong miệng ngậm điếu thuốc hướng Điềm Điềm, hàm hàm hồ hồ nói: "cháu gái ngoan!"
Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân ngồi cùng một chỗ, chính là bởi vì có chút lúng túng không có lời nào để nói, thấy Tô Khả như thế, không khỏi "Phốc xuy" cười cười.
Đôi mắt lúng liếng của Tô Khả liếc Trương Kỳ Kỳ, khuôn mặt trắng nõn lại khẽ ửng đỏ, dứt khoát cúi đầu chuyên chú hút thuốc lá.
An Điềm Điềm có chút lúng túng theo dì an bài, ngồi xuống bên cạnh Phương Chính Dương.
Lúc này mẹ An Điềm Điềm Ngô Ngọc Chi, mẹ Dương Hân Mã Minh Lan và vợ Trương Băng Băng Hàn Nhã Kỳ cùng đi vào, Ngô Ngọc Cần nghênh đón và hỏi han Mã Minh Lan.
Các trưởng bối nói chuyện, đám thanh niên thì trong phòng khách lớn thoải mái mà trò chuyện.
Trương Băng Băng và Hàn Nhã Kỳ nói chuyện, An Điềm Điềm nhỏ giọng lặng lẽ nói với Phương Chính Dương, Tô Khả hít khói ngẩn ngơ. Trương Kỳ Kỳ thấy thế, cảm thấy mình không thể giống Tô Khả, liền mở miệng hỏi Dương Hân: "anh thật là cảnh sát hình sự sao?"
Dương Hân "ừ" một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ lại hỏi: "Trịnh thành chúng ta và các huyện xung quanh có phải thường có các vụ án giết người hay không? mùa thi thể có phải rất khủng bố hay không ?" cô nhớ lại hàng loạt pháp y Tần Minh, nghe Dương Hân là cảnh sát hình sự, đầu tiên liền nghĩ đến những thứ này.
Dương Hân: "... không phải rất thường xuyên; thời gian dài có chút khủng bố."
Trương Kỳ Kỳ hào hứng dạt dào: " Trong quá trình phá án có sự kiện kỳ dị hay không?"
Dương Hân: "..."
Bà nội Kỳ kỳ ở bên cạnh liên tục chú ý Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân, nghe cháu gái đang cùng đối tượng hẹn hò nói giết người, nói bà nội, lập tức có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức liền đi tới hoà giải: "Kỳ Kỳ, buổi trưa ở Đông Pha lầu ăn cơm, con trước đi đặt một chút đi!" Đông Pha lầu cách Trương gia không xa, Trương Kỳ Kỳ đi bộ qua, vừa vặn có thể cho Dương Hân đi theo, cùng một chỗ bồi dưỡng một chút cảm tình. Từ khi Kỳ Kỳ trở về, con thứ hai và con dâu thứ hai nhờ cậy bà mấy lần, bảo bả đi nhờ con dâu lớn Ngô Ngọc Cần giúp. Bà cũng phải vì cháu gái suy tính. Đảo mắt liền 24 rồi, nhìn thật là làm cho bà sốt ruột.
Trương Kỳ Kỳ nghe lời bà nội nói gãi đúng chỗ ngứa, vội vàng cười nói: "Được!" Sau đó nhìn Dương Hân, chuẩn bị mở miệng mời Dương Hân cùng đi. cô đã hạ quyết tâm, yêu đương kết hôn là loại chuyện quả thực nói cũng không muốn nói, đang muốn mượn cơ hội có thể nói rõ ràng với Dương Hân.
Dương Hân dường như cũng chuẩn bị cùng cô đi, đứng lên nói: "Bà nội Trương, con đi cùng Kỳ Kỳ!"
Bà nội Trương mặt mày hớn hở: "đi đi đi đi!"
Trương Kỳ Kỳ từ trên giá áo gỡ áo khoác xuống, đang muốn cùng Dương Hân đi ra ngoài, liền thấy Tô Khả cũng đứng lên.
Tô Khả vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đi ra ngoài mua gói thuốc." Đứng dậy cũng đi theo Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân cùng một chỗ đi ra ngoài.
Trương Băng Băng vội nói: "Tô Khả, trong thư phòng có thuốc, tôi cùng cậu đi chọn!" Tuổi của anh ta so với Tô Khả còn lớn hơn, gọi Tô Khả là "chú" cảm thấy là lạ, bởi vậy vẫn là trực tiếp kêu tên.
Tô Khả dường như không nghe thấy, theo sát Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân đi ra.
Trong phòng khách chớp mắt yên tĩnh- - bà cụ trăm phương ngàn kế an bài cho Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ có cơ hội ở cùng một chỗ, Tô Khả cậu mắc gì lại đi làm bóng đèn? Bà nội Trương: "..." Tô Khả đứa nhỏ này luôn luôn rất khôn khéo, lần này sao không có ánh mắt như vậy? không nên đi làm bóng đèn chứ?
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào của An Điềm Điềm phá vỡ tĩnh lặng. cô ta dịu dàng hỏi Phương Chính Dương: "anh Chính Dương, em nghe dì nói anh mua một làng du lịch, chơi có vui không? anh nói cho em nghe với!"
Tay Phương Chính Dương đặt ở tay vịn của ghế sofa gõ gõ, vừa nghĩ vừa nói: "thật ra là cùng Tô Khả hùn vốn mua. Bởi vì gần đây tiếng gió thật chặt, đối phương cần vội vàng ra tay, chào giá sẽ không cao, trước kia đầu tư cũng hơn ba nghìn vạn rồi, hiện tại mới bán hai nghìn vạn. đi là lộ tuyến cao hơn, công trình có bể bơi năng lượng mặt trời đun nóng, sân đánh Golf, còn có có thể thám hiểm rừng cây..." thật ra còn có phòng xoa bóp và tiểu thư xinh đẹp.
Đôi mắt trang điểm tỉ mỉ của An Điềm Điềm tràn đầy hứng thú, chắp tay trước ngực nói: "Hay quá! Em rất muốn đi chơi!"
Phương Chính Dương thấy tiểu mỹ nhân tâng bốc, liền nói: "Buổi chiều hẹn bọn Tô Khả, mọi người cùng nhau đi!"
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả theo ở phía sau, cách cô và Dương Hân cũng khôngtính xa, nhưng chuyện này cô không có ý định giấu giếm Tô Khả, hơi suy nghĩ một chút liền ngừng lại ở bên cạnh cây ngô đồng trên đường, lại cười nói: "Dương Hân, thật sự xin lỗi!"
Dương Hân tò mò nhìn cô: "Tại sao phải xin lỗi?"
Trương Kỳ Kỳ nghịch ngợm mở to hai mắt: "Bà nội em là để cho chúng ta xem mắt?"
Dương Hân nở nụ cười.
Trương Kỳ Kỳ nghiêm túc nhìn anh ta: "Dương Hân, nói thật với anh, em là người chủ nghĩa độc thân."
Dương Hân: "..."
Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Tô Khả cũng dừng bước mặt không biểu tình nhìn cô, nói tiếp: "Em đãsớm có quyết định, đời này không kết hôn không sinh em bé, tự do tự tại trải qua cuộc sống của mình."
Dương Hân hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng phán đoán cô rốt cuộc nói thật hay là tìm lý do cho có lệ.
trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Kỳ Kỳ hiện ra vẻ hiu quạnh, trong giọng nói mang theo một tia quật cường: "Tự mình có thể kiếm tiền nuôi mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cần gì phải kết hôn."
Dương Hân đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Là tin nhắn nhắc nhở.
Sau khi cất điện thoại di động, Dương Hân có chút bất đắc dĩ nói: "Trong đội có nhiệm vụ khẩn cấp, anhphải chạy nhanh qua..."
Trương Kỳ Kỳ như được đại xá, liền nói ngay: "đi đi đi đi! việc công quan trọng hơn, bác bên kia em đigiải thích!"
Dương Hân gọi xe đi mất.
Trương Kỳ Kỳ đưa mắt nhìn Dương Hân rời đi, cũng không quản Tô Khả, trực tiếp nhắm hướng Đông Pha lầu mà đi.
Tô Khả yên lặng đi theo.
đi qua cửa hàng thuốc lá, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên xoay người lại nhìn Tô Khả.
Tô Khả bình tĩnh nhìn cô.
Trương Kỳ Kỳ cố ý cười ngọt ngào: "Chú Tô, không phải chú muốn mua thuốc sao? Ở đây có cửa hàng thuốc lá nè!"
Tô Khả rất bình tĩnh rũ tầm mắt xuống, lông mi dày rủ xuống che khuất ở khói thuốc: "Tôi đi cửa hàng đằng trước. Cửa hàng nhỏ như vậy không có bán thuốc tôi cần."
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Sau khi Trương Kỳ Kỳ ở Đông Pha lầu mua một bao lớn đi xuống lầu, vừa ra tới liền thấy Tô Khả đứng ở bên ngoài.
Tô Khả: "Cửa hàng ở phía trước, em theo tôi vào xem một chút đi."
Trương Kỳ Kỳ nhìn cửa hàng rượu thuốc lá trang hoàng cầu kỳ phía trước, chẳng muốn tìm lỗi trong lời nói của Tô Khả, liền theo anh đi vào.
Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ song song đứng ở trong tiệm.
Tô Khả đứng ở nơi đó chọn thuốc lá, Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn kem Haagen-Dazs trong tủ đông. côthích ăn đồ ngọt, vừa thấy đồ ngọt liền nhịn không được muốn ăn.
Trương Kỳ Kỳ nhìn kem, trong lòng có hơi trù trừ một chút, dù sao Haagen-Dazs không tiện lợi.
Tô Khả lại chẳng biết từ lúc nào bắt đầu nhìn cô. Thấy cô thèm nhỏ dãi như con nít nhìn kem trong tủ lạnh, trong lòng hơi có chút chua xót, lại có chút ít thương yêu. anh còn nhớ rõ khi học cấp hai trong cửa hàng trong trường bán một loại bánh mì có nhân, hai đồng tiền một ổ, rất nhiều nữ sinh tan học cũng thích đi mua. Có một lần anh nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ trông mong nhìn nữ sinh khác ăn, liền thuận miệng hỏi một câu: "Muốn ăn vì sao không đi mua?"
anh còn nhớ rõ Trương Kỳ Kỳ thấp giọng nói cho anh biết, nói mình không có tiền tiêu vặt, mẹ nói có cơm ăn là được rồi, cần gì phải ăn đồ ăn vặt.
Tô Khả đợi đến lúc hết giờ học liền đi mua hai ổ bánh mì có nhân, một cho Trương Kỳ Kỳ, một giữ lại cho mình.
anh còn nhớ rõ ánh mắt vui mừng lúc ấy của Trương Kỳ Kỳ.
Về sau mỗi ngày anh đều mua cho Trương Kỳ Kỳ, đợi đến lúc Trương Kỳ Kỳ thích kẹo bánh nướng hạt vừng, anh lại bắt đầu mỗi ngày mua kẹo bánh nướng hạt vừng cho Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ mộtcái, anh một cái.
thật ra, Tô Khả một chút cũng không thích ăn đồ ngọt.
Trong ánh mắt trong suốt của Tô Khả thoáng hiện lên một tia cảm xúc không hiểu rõ, đưa tay ra hiệu nhân viên cửa hàng tới đây.
Nhân viên cửa hàng đi tới.
Trương Kỳ Kỳ hạ quyết tâm mua một cây kem 3 viên, ai biết cô còn chưa mở miệng, Tô Khả liền mở miệng hỏi nhân viên cửa hàng: "Ice Cream bán thế nào?"
Trương Kỳ Kỳ cầm chén kem, vừa đi vừa ăn, rất có một loại cảm giác hạnh phúc được thổ hào bao nuôi - - thì ra muốn ăn liền mua mặc kệ giá cả thế nào là loại cảnh giới này a!
Mọi người trong phòng khách Trương gia thấy Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả một trước sau đi vào. Trương Kỳ Kỳ cũng không ngại lạnh, đang cầm một chén kem lớn múc ăn; Tô Khả hai tay trống trơn, nói đi mua thuốc không có tăm hơi; mà trước đó Dương Hân chịu trách nhiệm cùng Trương Kỳ Kỳ đi ra ngoài cũng không có tăm hơi.
Thấy Tô Khả chẳng muốn giải thích, Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Dương Hân có nhiệm vụ, anh ấy về quay về đội rồi."
Bà nội Trương nhíu mày nhìn chén kem trong tay Trương Kỳ Kỳ: "Con không sợ lạnh à? Có đứa con gáinào tháng mười ăn kem không?"
Trương Kỳ Kỳ vẻ mặt người vô tội: " là chú mua cho con." Cũng không phải con chủ động muốn mua.
Trong lòng của anh ta tính toán, cười hì hì đứng dậy, vừa kéo bà nội nói: "Bà nội, bà cùng tôn tử nóichuyện, để Dương Hân và Kỳ Kỳ tán gẫu đi!"
anh ta bảo Dương Hân ngồi chỗ của bà nội, bảo Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ lần lượt ngồi xuống, vừa dặn dò giúp việc đi pha trà.
Tất cả mọi người nhìn Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ lúng túng ngồi song song, lập tức đều hiểu là chuyện gì xảy ra.
Phương Chính Dương trên mặt mang nụ cười, cùng Trương Băng Băng tán gẫu một chuyện nhỏ trênphương diện làm ăn.
Khóe miệng Tô Khả chứa ý cười như có như không, dường như ở thất thần.
Ngô Ngọc Cần lúc này dắt tay An Điềm Điềm đi đến bên cạnh Phương Chính Dương, mỉm cười giới thiệu nói: "Chính Dương, đây là Điềm Điềm em gái Băng Băng."
Vừa chỉ vào Phương Chính Dương giới thiệu nói: "Điềm Điềm, đây là Chính Dương anh trai của vợ anhhai con, ngươi cũng gọi anh là được rồi!" Tô Khả tuy rằng điều kiện các phương diện đều hơn một chút so với Phương Chính Dương, nhưng khác thế hệ, thành thật mà nói không dễ nghe, vẫn là Phương Chính Dương đáng tin cậy, đúng lúc có thể giới thiệu cho cháu ngoại gái của mình.
An Điềm Điềm người cũng như tên, ngày thường xinh xắn lanh lợi ngọt ngào, là loại hình mỹ nhân hoạt bát đáng yêu, cô ta nhìn Phương Chính Dương ngọt ngào cười cười, kêu một tiếng "anh".
Phương Chính Dương híp mắt cười, nói: "Điềm Điềm chào em!"
Ngô Ngọc Cần vừa chỉ vào Tô Khả giới thiệu nói: "Điềm Điềm, đây là Tô Khả, con đi theo chị dâu lớn gọi chú nhỏ là được!"
Điềm Điềm nhìn Tô Khả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi đỏ - - chú nhỏ này mắt đen lay láy, sống mũi cao, đẹp trai quá đi, thật sự là 360 độ không góc chết - - yêu kiều kêu một tiếng "chú nhỏ".
Tô Khả vẻ mặt thân là trưởng bối và tiểu bối không có lời nào để nói, A... một tiếng, nhướng cái cằm, trong miệng ngậm điếu thuốc hướng Điềm Điềm, hàm hàm hồ hồ nói: "cháu gái ngoan!"
Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân ngồi cùng một chỗ, chính là bởi vì có chút lúng túng không có lời nào để nói, thấy Tô Khả như thế, không khỏi "Phốc xuy" cười cười.
Đôi mắt lúng liếng của Tô Khả liếc Trương Kỳ Kỳ, khuôn mặt trắng nõn lại khẽ ửng đỏ, dứt khoát cúi đầu chuyên chú hút thuốc lá.
An Điềm Điềm có chút lúng túng theo dì an bài, ngồi xuống bên cạnh Phương Chính Dương.
Lúc này mẹ An Điềm Điềm Ngô Ngọc Chi, mẹ Dương Hân Mã Minh Lan và vợ Trương Băng Băng Hàn Nhã Kỳ cùng đi vào, Ngô Ngọc Cần nghênh đón và hỏi han Mã Minh Lan.
Các trưởng bối nói chuyện, đám thanh niên thì trong phòng khách lớn thoải mái mà trò chuyện.
Trương Băng Băng và Hàn Nhã Kỳ nói chuyện, An Điềm Điềm nhỏ giọng lặng lẽ nói với Phương Chính Dương, Tô Khả hít khói ngẩn ngơ. Trương Kỳ Kỳ thấy thế, cảm thấy mình không thể giống Tô Khả, liền mở miệng hỏi Dương Hân: "anh thật là cảnh sát hình sự sao?"
Dương Hân "ừ" một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ lại hỏi: "Trịnh thành chúng ta và các huyện xung quanh có phải thường có các vụ án giết người hay không? mùa thi thể có phải rất khủng bố hay không ?" cô nhớ lại hàng loạt pháp y Tần Minh, nghe Dương Hân là cảnh sát hình sự, đầu tiên liền nghĩ đến những thứ này.
Dương Hân: "... không phải rất thường xuyên; thời gian dài có chút khủng bố."
Trương Kỳ Kỳ hào hứng dạt dào: " Trong quá trình phá án có sự kiện kỳ dị hay không?"
Dương Hân: "..."
Bà nội Kỳ kỳ ở bên cạnh liên tục chú ý Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân, nghe cháu gái đang cùng đối tượng hẹn hò nói giết người, nói bà nội, lập tức có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức liền đi tới hoà giải: "Kỳ Kỳ, buổi trưa ở Đông Pha lầu ăn cơm, con trước đi đặt một chút đi!" Đông Pha lầu cách Trương gia không xa, Trương Kỳ Kỳ đi bộ qua, vừa vặn có thể cho Dương Hân đi theo, cùng một chỗ bồi dưỡng một chút cảm tình. Từ khi Kỳ Kỳ trở về, con thứ hai và con dâu thứ hai nhờ cậy bà mấy lần, bảo bả đi nhờ con dâu lớn Ngô Ngọc Cần giúp. Bà cũng phải vì cháu gái suy tính. Đảo mắt liền 24 rồi, nhìn thật là làm cho bà sốt ruột.
Trương Kỳ Kỳ nghe lời bà nội nói gãi đúng chỗ ngứa, vội vàng cười nói: "Được!" Sau đó nhìn Dương Hân, chuẩn bị mở miệng mời Dương Hân cùng đi. cô đã hạ quyết tâm, yêu đương kết hôn là loại chuyện quả thực nói cũng không muốn nói, đang muốn mượn cơ hội có thể nói rõ ràng với Dương Hân.
Dương Hân dường như cũng chuẩn bị cùng cô đi, đứng lên nói: "Bà nội Trương, con đi cùng Kỳ Kỳ!"
Bà nội Trương mặt mày hớn hở: "đi đi đi đi!"
Trương Kỳ Kỳ từ trên giá áo gỡ áo khoác xuống, đang muốn cùng Dương Hân đi ra ngoài, liền thấy Tô Khả cũng đứng lên.
Tô Khả vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đi ra ngoài mua gói thuốc." Đứng dậy cũng đi theo Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân cùng một chỗ đi ra ngoài.
Trương Băng Băng vội nói: "Tô Khả, trong thư phòng có thuốc, tôi cùng cậu đi chọn!" Tuổi của anh ta so với Tô Khả còn lớn hơn, gọi Tô Khả là "chú" cảm thấy là lạ, bởi vậy vẫn là trực tiếp kêu tên.
Tô Khả dường như không nghe thấy, theo sát Trương Kỳ Kỳ và Dương Hân đi ra.
Trong phòng khách chớp mắt yên tĩnh- - bà cụ trăm phương ngàn kế an bài cho Dương Hân và Trương Kỳ Kỳ có cơ hội ở cùng một chỗ, Tô Khả cậu mắc gì lại đi làm bóng đèn? Bà nội Trương: "..." Tô Khả đứa nhỏ này luôn luôn rất khôn khéo, lần này sao không có ánh mắt như vậy? không nên đi làm bóng đèn chứ?
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào của An Điềm Điềm phá vỡ tĩnh lặng. cô ta dịu dàng hỏi Phương Chính Dương: "anh Chính Dương, em nghe dì nói anh mua một làng du lịch, chơi có vui không? anh nói cho em nghe với!"
Tay Phương Chính Dương đặt ở tay vịn của ghế sofa gõ gõ, vừa nghĩ vừa nói: "thật ra là cùng Tô Khả hùn vốn mua. Bởi vì gần đây tiếng gió thật chặt, đối phương cần vội vàng ra tay, chào giá sẽ không cao, trước kia đầu tư cũng hơn ba nghìn vạn rồi, hiện tại mới bán hai nghìn vạn. đi là lộ tuyến cao hơn, công trình có bể bơi năng lượng mặt trời đun nóng, sân đánh Golf, còn có có thể thám hiểm rừng cây..." thật ra còn có phòng xoa bóp và tiểu thư xinh đẹp.
Đôi mắt trang điểm tỉ mỉ của An Điềm Điềm tràn đầy hứng thú, chắp tay trước ngực nói: "Hay quá! Em rất muốn đi chơi!"
Phương Chính Dương thấy tiểu mỹ nhân tâng bốc, liền nói: "Buổi chiều hẹn bọn Tô Khả, mọi người cùng nhau đi!"
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả theo ở phía sau, cách cô và Dương Hân cũng khôngtính xa, nhưng chuyện này cô không có ý định giấu giếm Tô Khả, hơi suy nghĩ một chút liền ngừng lại ở bên cạnh cây ngô đồng trên đường, lại cười nói: "Dương Hân, thật sự xin lỗi!"
Dương Hân tò mò nhìn cô: "Tại sao phải xin lỗi?"
Trương Kỳ Kỳ nghịch ngợm mở to hai mắt: "Bà nội em là để cho chúng ta xem mắt?"
Dương Hân nở nụ cười.
Trương Kỳ Kỳ nghiêm túc nhìn anh ta: "Dương Hân, nói thật với anh, em là người chủ nghĩa độc thân."
Dương Hân: "..."
Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Tô Khả cũng dừng bước mặt không biểu tình nhìn cô, nói tiếp: "Em đãsớm có quyết định, đời này không kết hôn không sinh em bé, tự do tự tại trải qua cuộc sống của mình."
Dương Hân hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng phán đoán cô rốt cuộc nói thật hay là tìm lý do cho có lệ.
trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Kỳ Kỳ hiện ra vẻ hiu quạnh, trong giọng nói mang theo một tia quật cường: "Tự mình có thể kiếm tiền nuôi mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cần gì phải kết hôn."
Dương Hân đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Là tin nhắn nhắc nhở.
Sau khi cất điện thoại di động, Dương Hân có chút bất đắc dĩ nói: "Trong đội có nhiệm vụ khẩn cấp, anhphải chạy nhanh qua..."
Trương Kỳ Kỳ như được đại xá, liền nói ngay: "đi đi đi đi! việc công quan trọng hơn, bác bên kia em đigiải thích!"
Dương Hân gọi xe đi mất.
Trương Kỳ Kỳ đưa mắt nhìn Dương Hân rời đi, cũng không quản Tô Khả, trực tiếp nhắm hướng Đông Pha lầu mà đi.
Tô Khả yên lặng đi theo.
đi qua cửa hàng thuốc lá, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên xoay người lại nhìn Tô Khả.
Tô Khả bình tĩnh nhìn cô.
Trương Kỳ Kỳ cố ý cười ngọt ngào: "Chú Tô, không phải chú muốn mua thuốc sao? Ở đây có cửa hàng thuốc lá nè!"
Tô Khả rất bình tĩnh rũ tầm mắt xuống, lông mi dày rủ xuống che khuất ở khói thuốc: "Tôi đi cửa hàng đằng trước. Cửa hàng nhỏ như vậy không có bán thuốc tôi cần."
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Sau khi Trương Kỳ Kỳ ở Đông Pha lầu mua một bao lớn đi xuống lầu, vừa ra tới liền thấy Tô Khả đứng ở bên ngoài.
Tô Khả: "Cửa hàng ở phía trước, em theo tôi vào xem một chút đi."
Trương Kỳ Kỳ nhìn cửa hàng rượu thuốc lá trang hoàng cầu kỳ phía trước, chẳng muốn tìm lỗi trong lời nói của Tô Khả, liền theo anh đi vào.
Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ song song đứng ở trong tiệm.
Tô Khả đứng ở nơi đó chọn thuốc lá, Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn kem Haagen-Dazs trong tủ đông. côthích ăn đồ ngọt, vừa thấy đồ ngọt liền nhịn không được muốn ăn.
Trương Kỳ Kỳ nhìn kem, trong lòng có hơi trù trừ một chút, dù sao Haagen-Dazs không tiện lợi.
Tô Khả lại chẳng biết từ lúc nào bắt đầu nhìn cô. Thấy cô thèm nhỏ dãi như con nít nhìn kem trong tủ lạnh, trong lòng hơi có chút chua xót, lại có chút ít thương yêu. anh còn nhớ rõ khi học cấp hai trong cửa hàng trong trường bán một loại bánh mì có nhân, hai đồng tiền một ổ, rất nhiều nữ sinh tan học cũng thích đi mua. Có một lần anh nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ trông mong nhìn nữ sinh khác ăn, liền thuận miệng hỏi một câu: "Muốn ăn vì sao không đi mua?"
anh còn nhớ rõ Trương Kỳ Kỳ thấp giọng nói cho anh biết, nói mình không có tiền tiêu vặt, mẹ nói có cơm ăn là được rồi, cần gì phải ăn đồ ăn vặt.
Tô Khả đợi đến lúc hết giờ học liền đi mua hai ổ bánh mì có nhân, một cho Trương Kỳ Kỳ, một giữ lại cho mình.
anh còn nhớ rõ ánh mắt vui mừng lúc ấy của Trương Kỳ Kỳ.
Về sau mỗi ngày anh đều mua cho Trương Kỳ Kỳ, đợi đến lúc Trương Kỳ Kỳ thích kẹo bánh nướng hạt vừng, anh lại bắt đầu mỗi ngày mua kẹo bánh nướng hạt vừng cho Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ mộtcái, anh một cái.
thật ra, Tô Khả một chút cũng không thích ăn đồ ngọt.
Trong ánh mắt trong suốt của Tô Khả thoáng hiện lên một tia cảm xúc không hiểu rõ, đưa tay ra hiệu nhân viên cửa hàng tới đây.
Nhân viên cửa hàng đi tới.
Trương Kỳ Kỳ hạ quyết tâm mua một cây kem 3 viên, ai biết cô còn chưa mở miệng, Tô Khả liền mở miệng hỏi nhân viên cửa hàng: "Ice Cream bán thế nào?"
Trương Kỳ Kỳ cầm chén kem, vừa đi vừa ăn, rất có một loại cảm giác hạnh phúc được thổ hào bao nuôi - - thì ra muốn ăn liền mua mặc kệ giá cả thế nào là loại cảnh giới này a!
Mọi người trong phòng khách Trương gia thấy Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả một trước sau đi vào. Trương Kỳ Kỳ cũng không ngại lạnh, đang cầm một chén kem lớn múc ăn; Tô Khả hai tay trống trơn, nói đi mua thuốc không có tăm hơi; mà trước đó Dương Hân chịu trách nhiệm cùng Trương Kỳ Kỳ đi ra ngoài cũng không có tăm hơi.
Thấy Tô Khả chẳng muốn giải thích, Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Dương Hân có nhiệm vụ, anh ấy về quay về đội rồi."
Bà nội Trương nhíu mày nhìn chén kem trong tay Trương Kỳ Kỳ: "Con không sợ lạnh à? Có đứa con gáinào tháng mười ăn kem không?"
Trương Kỳ Kỳ vẻ mặt người vô tội: " là chú mua cho con." Cũng không phải con chủ động muốn mua.
Danh sách chương