một điếu thuốc hút xong, Tô Khả bình tĩnh lại, nhất định trước gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ.
Di động của Trương Kỳ Kỳ khóa máy.
Tô Khả gọi không biết bao nhiêu lần, đáp lại anh đều là giọng nữ máy móc - - "Số điện thoại ngài gọi máy đã khóa".
anh không khỏi tức giận trong lòng, đập di động lên trên bàn cơm, giống như thú vật khốn đốn đi tới đilui, ước gì có thể tóm Trương Kỳ Kỳ trở về lắc một cái - - anh không nỡ đánh Trương Kỳ Kỳ.
Tô Khả lại đốt một điếu thuốc.
anh cầm lấy điện thoại đang muốn gọi nữa một lần, điện thoại liền vang lên, là thư ký của anh Tôn Thừa Tông gọi tới.
Ngón tay thon dài của Tô Khả ở trên màn hình điện thoại di động lướt một cái, bắt đầu nhận nghe.
Tôn Thừa Tông ân cần thăm hỏi xong liền nói: "Tô tổng, bảo vệ của mỏ Tấn Thành đều đi theo Trịnh tổng Trịnh Vũ Thành tới, anh xem nên thu xếp như thế nào cho phù hợp?"
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "Bảo vệ trước hết đều thu xếp ở trong trang viên núi Hiên Viên. Bảo Trịnh Vũ Thành trước tiên hãy chờ anh trong văn phòng mới."
Sau khi Tôn Thừa Tông ghi nhớ lại hỏi: "Tô tổng, đám cổ đôngcũng đã tới, anh xem - - "
Tô Khả lúc này mới nhớ tới hôm nay anh muốn mở đại hội cổ đông bàn bạc chuyện mua một mảnh đất khu đông. anh hơi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi lập tức đi ngay."
Họp xong từ phòng họp đi ra, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng đi theo Tô Khả đi văn phòng của Tô Khả.
Sau khi Tôn Thừa Tông đưa cà phê và trà vào liền đóng cửa lại đi ra.
Phương Chính Dương lười biếng dựa vào ghế sofa, cười hỏi: "Tô Khả, buổi tối hôm qua khai trai thành công không?"
Tô Khả cúi đầu hút thuốc lá, giống như không có nghe thấy anh ta nói.
Trương Hoằng Hoằng nghe vậy, lòng bát quái nổi lên, hai mắt lóe sáng, dựng lỗ tai lên.
Phương Chính Dương cười xấu xa: "Tô Khả, cậu cuối cùng vẫn là xử nam à? khà khà!"
Tô Khả dùng sức hít một hơi khói phun tới, vẫn không trả lời. anh thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Phương Chính Dương nhìn trộm vẻ mặt Tô Khả, lại hỏi một câu: "Có làm biện pháp phòng hộ không?"
Tô Khả: "..."
Phương Chính Dương kiên nhẫn nói: "Mang chụp vào đó?"
Tô Khả mở to hai mắt. Trong nhà anh căn bản không có đồ chơi này.
Phương Chính Dương lập tức đã rõ, vội nói: "Tôi nói này Tô Khả, cậu bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là cậu mau nghĩ biện pháp khiến đối phương căng thẳng khẩn cấp uống thuốc tránh thai, hoặc là cậu vui vẻ chờ làm cha đi!"
Tô Khả nghe vậy trong đầu lập tức liền hiện lên dáng vẻ Trương Kỳ Kỳ lớn bụng, lại có thể có chút mừng thầm.
Nhìn thấy trên mặt Tô Khả lộ ra mỉm cười, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cũng rất kinh ngạc. Trương Hoằng Hoằng lập tức tò mò hỏi thăm: "Chú nhỏ có bạn gái à? Ai vậy?" anh ta chưa từng thấy Tô Khả nói yêu thương mà!
Tô Khả định gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, liền đứng dậy đuổi bọn họ đi ra ngoài: "Cút, tôi muốn gọi điện thoại!"
Phương Chính Dương thấy mặt anh đỏ rần, liền cười nói: "đi thôi, em vợ, mùa xuân của lão xử nam đãđến rồi, hai ta đừng ở chỗ này vướng bận nữa!"
Trương Hoằng Hoằng tò mò nhìn Tô Khả, vừa đi theo Phương Chính Dương đi ra ngoài, vừa nói: "anhChính Dương, chú nhỏ thật là xử nam à? Cậu ấy đều đã 24 rồi, thiệt hay giả..."
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thật sự, " Phương Chính Dương cười nhẹ, "Em suy nghĩ một chút tính tình của cậu ấy đi!"
Trương Hoằng Hoằng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được dựa theo tính cách của Tô Khả mà nói, khả năng là xử nam thật sự rất lớn.
Tô Khả đứng dậy khóa trái cửa phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra tìm số gọi điện thoại, bắt đầu gọi cho Trương Kỳ Kỳ.
Trong nháy mắt nghe được giọng nói của Trương Kỳ Kỳ, trống ngực Tô Khả liền bắt đầu gia tăng tốc độ: "Kỳ Kỳ, em đang ở đâu?"
Trương Kỳ Kỳ giống như ngừng vài giây, giống như có chút không tình nguyện nói: "Em đang làm việc. anh có chuyện gì sao?"
Tô Khả cầm di động, không tự chủ nghĩ tới đêm qua, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên, anh mở miệng mấy lần, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng khó khăn nói: "Kỳ Kỳ... anh... anh nhớ... nhớ em..."
Đối với Tô Khả ý loạn tình mê, phản ứng của Trương Kỳ Kỳ dường như có chút vô cùng bình thản, cô rất tỉnh táo nói: "Tô Khả, em đang muốn nói một chút với anh, mấy ngày nay em đang bận chuyện mở tiệm, sợ là không có thời gian đi nhà anh nấu cơm."
Tô Khả: "..."
Sau một lúc lâu, anh mới khó khăn hỏi một câu: "... Vậy đêm qua thì sao?" chuyện đêm qua tính như thế nào? Trương Kỳ Kỳ dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua là anh dụ dỗ em."
Tô Khả: "..." Lỗ tai anh ông ông vang lên, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đầu, đến mức đầu óc trống rỗng.
anh không nghĩ tới anh cho là lưỡng tình tương duyệt thể xác và tinh thần hợp nhất, nhưng ở chỗ Trương Kỳ Kỳ đó chỉ là hai chữ bay bổng "dụ dỗ".
Tim Tô khả đau sắp không thở nổi, nhưng đại não cấp tốc chuyển động, rốt cuộc làm rõ rồi manh mối: Trương Kỳ Kỳ nói như vậy, nhất định là có mục đích! Chỉ cần có mục đích, cô có nhược điểm!
anh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói mình trầm xuống: "Trương Kỳ Kỳ, mục đích của em là cái gì?" Cho dù em muốn cái gì, chỉ cần anh có thể cho, anh đều cho em, chỉ cần em đồng ý ở cùng với anh.
Giọng nói Trương Kỳ Kỳ từ đầu kia điện thoại truyền tới: "... Sau này không nên gọi điện thoại cho em, không nên tìm em, chúng ta từ nay về sau không có bất cứ quan hệ nào."
Tô Khả vẻ mặt âm trầm, lại cười cười: "Vì sao?"
Trương Kỳ Kỳ cũng là dứt khoát: "Em sợ anh."
Tô Khả ngay sau đó hỏi một câu: "Em sợ anh cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ trầm mặc một chút. Đêm qua Tô Khả làm cho cô có chút sợ hãi, giống như là dã thú, lại giống như chó săn, dường như anh muốn ăn sạch cô, ngủ rồi cũng giống như muốn giam cầm cô.
cô sợ hãi hình thức mạnh mẽ này, sợ hãi tình cảm dữ dội này.
Trương Kỳ Kỳ khó khăn phun ra một câu: "Em sợ anh làm phiền em." cô sợ Tô Khả từ nay về sau quấn lấy cô, sợ hãi lại lâm vào một đoạn tình cảm vô cùng dữ dội, cô muốn từ nay về sau được giải thoát.
Tái tim Tô Khả từng hồi co rút đau đớn, anh cách áo sơ mi dùng tay ôm lồng ngực, lại cười nhạt mộttiếng: "anh? Làm phiền em? Em suy nghĩ nhiều quá!" Tuy rằng yêu Trương Kỳ Kỳ, nhưng anh cũng có tự tôn, anh không muốn giống như một người chồng bị Trương Kỳ Kỳ bội tình bạc nghĩa ruồng bỏ cũng như dây dưa không ngừng đối với Trương Kỳ Kỳ.
anh cúp điện thoại, dùng sức ném di động lên trên vách tường.
Tô Khả ngồi trên trên ghế ông chủ, ngơ ngác nhìn về phía trước, nhưng trong mắt không có bất kỳ tiêu cự nào.
Khi đang làm cơm sáng cho Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ cũng đã bình tĩnh lại.
Làm xong điểm tâm, cô trực tiếp đi làm.
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả gọi điện thoại cho cô, cho nên khóa di động.
Đợi cô chuẩn bị xong hết mọi thứ, bọn người Lương Thục Hoa mới lần lượt tới.
Lương Thục Hoa vừa thấy Trương Kỳ Kỳ liền cười nói: "Chị Kỳ Kỳ, hôm nay trông chị thật trẻ, chuyện gì xảy ra vậy!"
Trương Kỳ Kỳ cũng cười. cô bình thường thích mặc váy giày cao gót, hôm nay hiếm khi mặc áo liền mũ quần jean và giầy thể thao, lại chải tóc đuôi ngựa, tự nhiên nhìn hơi trẻ.
Sau khi lấy bánh mì đã ủ trong hộp ra, Trương Kỳ Kỳ bắt đầu bỏ vào lò nướng. cô luôn không lên tiếng bận rộn, nhưng đại não lại cấp tốc chuyển động. Tất cả của đêm qua đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói, có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ, cô không biết nhận định quan hệ giữa mình và Tô Khả như thế nào
Tô Khả đêm qua giống như điên rồi, Trương Kỳ Kỳ dốc sức liều mạng giãy giụa cũng không thoát ra được.
Trương Kỳ Kỳ đương nhiên sẽ không đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Tô Khả, cô biết mình đêm qua có chút được ăn cả ngã về không, cùng tính tình lý trí bảo thủ của cô không khớp nhau, thế nhưng cô cũng không hối hận.
cô vẫn còn nhớ trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm đó, đề kiểm tra môn ngữ văn vào đúng bài Quy khứ lai từ (lời từ biệt khi về - Đào Tiềm), trong đó có câu “Thôi là hết, hình trong vũ trụ, kiếp phù du gửi thử bao lâu?” Trương Kỳ Kỳ vẫn không quên ý nghĩa hai câu này “Tấm thân gửi trên cõi đời này hỏi còn được mấy lúc. Sao không để mặc cho nó tùy tâm sở dục thuận theo tự nhiên?”
Trương Kỳ Kỳ hiểu mỗi người đều có trách nhiệm của mình, ai cũng không thể thật sự tùy tâm sở dục, nhất là cô.
cô sống 23 năm, nhưng chưa bao giờ sống tùy tâm sở dục, mà luôn sống cẩn trọng nghiêm túc chăm chỉ, vì người yêu, vì người nhà, cũng vì chính mình.
Thẳng đến sau này, cô đã mất đi Lý Thụy.
hiện tại cô lại gặp đượcTô Khả.
Tô Khả tuấn tú, thông minh, năng lực mạnh mẽ, giàu có, đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói, anh là sự tồn tại của sự thanh cao.
Trương Kỳ Kỳ thích Tô Khả, nhưng cũng biết cô và Tô Khả không có khả năng, càng không muốn vì vậy mà lâm vào một đoạn tình cảm điên cuồng không có có kết quả.
Đêm qua cô chỉ muốn phóng túng một lần trong cuộc đời đã định trước cô độc bình thản buồn tẻ nhạt nhẽo của mình, để rồi sau khi tỉnh lại thì khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Sau khi qua giao đoạn cao điểm lúc 9 giờ, tất cả mọi người trong tiệm bánh mì mới thả lỏng bớt. Trương Kỳ Kỳ tìm chỗ trống, cầm tờ giấy trắng, nằm sấp ở trên quầy viết mấy ngày, dùng bút ở phía trên tính đitính lại.
Lương Thục Hoa có chút tò mò, tiến tới nói: "Chị Kỳ Kỳ, chị đang làm cái gì vậy?"
Trương Kỳ Kỳ đánh dấu vào ngày 17 tháng 11, nói: "Chị đang tính thời gian hành kinh." Nhưng thật ra là tính kỳ an toàn.
Bởi vì nhớ không rõ thời gian hành kinh tháng trước, cho nên tính cả buổi, cô vẫn không tính được rõràng.
Lúc này Lương Thục Hoa đột nhiên nói: "Chị Kỳ Kỳ, phía sau quần jean chị có máu!"
Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên vui vẻ, vội đi tủ chứa đồ cầm băng vệ sinh và quần dự phòng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc nghỉ trưa, Trương Kỳ Kỳ chẳng muốn về nhà, liền mua cơm hộp ăn ở tiệm với Lương Thục Hoa. Sau khi ăn xong cô không có chuyện gì, liền cầm một quyển sách dạy nấu các món ăn Thailand xem.
Lương Thục Hoa vốn cầm di động đang xem tiểu thuyết ngôn tình, bỗng nhiên sáp tới hỏi cô: "Chị Kỳ Kỳ, chị cảm thấy chuyện kia như thế nào?"
Trương Kỳ Kỳ thuận miệng nói: "Chuyện nào?"
Lương Thục Hoa ngẩng đầu nhìn, sau đó thấp giọng nói: "Chính là chuyện nam nữ đó!"
Trương Kỳ Kỳ vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười nhìn cô ta một cái: "Em mới bây lớn nha!"
Lương Thục Hoa cọ cọ cô: "nói một chút nói một chút đi!"
Trương Kỳ Kỳ cau mày nói: "Loại chuyện này cực kỳ không có ý nghĩa!" Trải qua đêm qua, cô thật sựcảm thấy loại chuyện đó rất không có ý nghĩa, Tô Khả quả thực là người điên.
Đôi mắt Lương Thục Hoa lóe sáng khuôn mặt hồng hồng: "thật ra cũng không tệ lắm mà!"
cô ta rất muốn tâm tình về chuyện này, Trương Kỳ Kỳ lại không muốn nói nhiều, liền lấy điện thoại di động ra ấn nút mở máy.
Vừa vặn di động của Trương Kỳ Kỳ vang lên, là Tô Khả gọi tới, cô kiếm cớ nghe điện thoại đi ra.
Di động của Trương Kỳ Kỳ khóa máy.
Tô Khả gọi không biết bao nhiêu lần, đáp lại anh đều là giọng nữ máy móc - - "Số điện thoại ngài gọi máy đã khóa".
anh không khỏi tức giận trong lòng, đập di động lên trên bàn cơm, giống như thú vật khốn đốn đi tới đilui, ước gì có thể tóm Trương Kỳ Kỳ trở về lắc một cái - - anh không nỡ đánh Trương Kỳ Kỳ.
Tô Khả lại đốt một điếu thuốc.
anh cầm lấy điện thoại đang muốn gọi nữa một lần, điện thoại liền vang lên, là thư ký của anh Tôn Thừa Tông gọi tới.
Ngón tay thon dài của Tô Khả ở trên màn hình điện thoại di động lướt một cái, bắt đầu nhận nghe.
Tôn Thừa Tông ân cần thăm hỏi xong liền nói: "Tô tổng, bảo vệ của mỏ Tấn Thành đều đi theo Trịnh tổng Trịnh Vũ Thành tới, anh xem nên thu xếp như thế nào cho phù hợp?"
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "Bảo vệ trước hết đều thu xếp ở trong trang viên núi Hiên Viên. Bảo Trịnh Vũ Thành trước tiên hãy chờ anh trong văn phòng mới."
Sau khi Tôn Thừa Tông ghi nhớ lại hỏi: "Tô tổng, đám cổ đôngcũng đã tới, anh xem - - "
Tô Khả lúc này mới nhớ tới hôm nay anh muốn mở đại hội cổ đông bàn bạc chuyện mua một mảnh đất khu đông. anh hơi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi lập tức đi ngay."
Họp xong từ phòng họp đi ra, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng đi theo Tô Khả đi văn phòng của Tô Khả.
Sau khi Tôn Thừa Tông đưa cà phê và trà vào liền đóng cửa lại đi ra.
Phương Chính Dương lười biếng dựa vào ghế sofa, cười hỏi: "Tô Khả, buổi tối hôm qua khai trai thành công không?"
Tô Khả cúi đầu hút thuốc lá, giống như không có nghe thấy anh ta nói.
Trương Hoằng Hoằng nghe vậy, lòng bát quái nổi lên, hai mắt lóe sáng, dựng lỗ tai lên.
Phương Chính Dương cười xấu xa: "Tô Khả, cậu cuối cùng vẫn là xử nam à? khà khà!"
Tô Khả dùng sức hít một hơi khói phun tới, vẫn không trả lời. anh thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Phương Chính Dương nhìn trộm vẻ mặt Tô Khả, lại hỏi một câu: "Có làm biện pháp phòng hộ không?"
Tô Khả: "..."
Phương Chính Dương kiên nhẫn nói: "Mang chụp vào đó?"
Tô Khả mở to hai mắt. Trong nhà anh căn bản không có đồ chơi này.
Phương Chính Dương lập tức đã rõ, vội nói: "Tôi nói này Tô Khả, cậu bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là cậu mau nghĩ biện pháp khiến đối phương căng thẳng khẩn cấp uống thuốc tránh thai, hoặc là cậu vui vẻ chờ làm cha đi!"
Tô Khả nghe vậy trong đầu lập tức liền hiện lên dáng vẻ Trương Kỳ Kỳ lớn bụng, lại có thể có chút mừng thầm.
Nhìn thấy trên mặt Tô Khả lộ ra mỉm cười, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cũng rất kinh ngạc. Trương Hoằng Hoằng lập tức tò mò hỏi thăm: "Chú nhỏ có bạn gái à? Ai vậy?" anh ta chưa từng thấy Tô Khả nói yêu thương mà!
Tô Khả định gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, liền đứng dậy đuổi bọn họ đi ra ngoài: "Cút, tôi muốn gọi điện thoại!"
Phương Chính Dương thấy mặt anh đỏ rần, liền cười nói: "đi thôi, em vợ, mùa xuân của lão xử nam đãđến rồi, hai ta đừng ở chỗ này vướng bận nữa!"
Trương Hoằng Hoằng tò mò nhìn Tô Khả, vừa đi theo Phương Chính Dương đi ra ngoài, vừa nói: "anhChính Dương, chú nhỏ thật là xử nam à? Cậu ấy đều đã 24 rồi, thiệt hay giả..."
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thật sự, " Phương Chính Dương cười nhẹ, "Em suy nghĩ một chút tính tình của cậu ấy đi!"
Trương Hoằng Hoằng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được dựa theo tính cách của Tô Khả mà nói, khả năng là xử nam thật sự rất lớn.
Tô Khả đứng dậy khóa trái cửa phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra tìm số gọi điện thoại, bắt đầu gọi cho Trương Kỳ Kỳ.
Trong nháy mắt nghe được giọng nói của Trương Kỳ Kỳ, trống ngực Tô Khả liền bắt đầu gia tăng tốc độ: "Kỳ Kỳ, em đang ở đâu?"
Trương Kỳ Kỳ giống như ngừng vài giây, giống như có chút không tình nguyện nói: "Em đang làm việc. anh có chuyện gì sao?"
Tô Khả cầm di động, không tự chủ nghĩ tới đêm qua, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên, anh mở miệng mấy lần, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng khó khăn nói: "Kỳ Kỳ... anh... anh nhớ... nhớ em..."
Đối với Tô Khả ý loạn tình mê, phản ứng của Trương Kỳ Kỳ dường như có chút vô cùng bình thản, cô rất tỉnh táo nói: "Tô Khả, em đang muốn nói một chút với anh, mấy ngày nay em đang bận chuyện mở tiệm, sợ là không có thời gian đi nhà anh nấu cơm."
Tô Khả: "..."
Sau một lúc lâu, anh mới khó khăn hỏi một câu: "... Vậy đêm qua thì sao?" chuyện đêm qua tính như thế nào? Trương Kỳ Kỳ dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua là anh dụ dỗ em."
Tô Khả: "..." Lỗ tai anh ông ông vang lên, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đầu, đến mức đầu óc trống rỗng.
anh không nghĩ tới anh cho là lưỡng tình tương duyệt thể xác và tinh thần hợp nhất, nhưng ở chỗ Trương Kỳ Kỳ đó chỉ là hai chữ bay bổng "dụ dỗ".
Tim Tô khả đau sắp không thở nổi, nhưng đại não cấp tốc chuyển động, rốt cuộc làm rõ rồi manh mối: Trương Kỳ Kỳ nói như vậy, nhất định là có mục đích! Chỉ cần có mục đích, cô có nhược điểm!
anh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói mình trầm xuống: "Trương Kỳ Kỳ, mục đích của em là cái gì?" Cho dù em muốn cái gì, chỉ cần anh có thể cho, anh đều cho em, chỉ cần em đồng ý ở cùng với anh.
Giọng nói Trương Kỳ Kỳ từ đầu kia điện thoại truyền tới: "... Sau này không nên gọi điện thoại cho em, không nên tìm em, chúng ta từ nay về sau không có bất cứ quan hệ nào."
Tô Khả vẻ mặt âm trầm, lại cười cười: "Vì sao?"
Trương Kỳ Kỳ cũng là dứt khoát: "Em sợ anh."
Tô Khả ngay sau đó hỏi một câu: "Em sợ anh cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ trầm mặc một chút. Đêm qua Tô Khả làm cho cô có chút sợ hãi, giống như là dã thú, lại giống như chó săn, dường như anh muốn ăn sạch cô, ngủ rồi cũng giống như muốn giam cầm cô.
cô sợ hãi hình thức mạnh mẽ này, sợ hãi tình cảm dữ dội này.
Trương Kỳ Kỳ khó khăn phun ra một câu: "Em sợ anh làm phiền em." cô sợ Tô Khả từ nay về sau quấn lấy cô, sợ hãi lại lâm vào một đoạn tình cảm vô cùng dữ dội, cô muốn từ nay về sau được giải thoát.
Tái tim Tô Khả từng hồi co rút đau đớn, anh cách áo sơ mi dùng tay ôm lồng ngực, lại cười nhạt mộttiếng: "anh? Làm phiền em? Em suy nghĩ nhiều quá!" Tuy rằng yêu Trương Kỳ Kỳ, nhưng anh cũng có tự tôn, anh không muốn giống như một người chồng bị Trương Kỳ Kỳ bội tình bạc nghĩa ruồng bỏ cũng như dây dưa không ngừng đối với Trương Kỳ Kỳ.
anh cúp điện thoại, dùng sức ném di động lên trên vách tường.
Tô Khả ngồi trên trên ghế ông chủ, ngơ ngác nhìn về phía trước, nhưng trong mắt không có bất kỳ tiêu cự nào.
Khi đang làm cơm sáng cho Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ cũng đã bình tĩnh lại.
Làm xong điểm tâm, cô trực tiếp đi làm.
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả gọi điện thoại cho cô, cho nên khóa di động.
Đợi cô chuẩn bị xong hết mọi thứ, bọn người Lương Thục Hoa mới lần lượt tới.
Lương Thục Hoa vừa thấy Trương Kỳ Kỳ liền cười nói: "Chị Kỳ Kỳ, hôm nay trông chị thật trẻ, chuyện gì xảy ra vậy!"
Trương Kỳ Kỳ cũng cười. cô bình thường thích mặc váy giày cao gót, hôm nay hiếm khi mặc áo liền mũ quần jean và giầy thể thao, lại chải tóc đuôi ngựa, tự nhiên nhìn hơi trẻ.
Sau khi lấy bánh mì đã ủ trong hộp ra, Trương Kỳ Kỳ bắt đầu bỏ vào lò nướng. cô luôn không lên tiếng bận rộn, nhưng đại não lại cấp tốc chuyển động. Tất cả của đêm qua đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói, có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ, cô không biết nhận định quan hệ giữa mình và Tô Khả như thế nào
Tô Khả đêm qua giống như điên rồi, Trương Kỳ Kỳ dốc sức liều mạng giãy giụa cũng không thoát ra được.
Trương Kỳ Kỳ đương nhiên sẽ không đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Tô Khả, cô biết mình đêm qua có chút được ăn cả ngã về không, cùng tính tình lý trí bảo thủ của cô không khớp nhau, thế nhưng cô cũng không hối hận.
cô vẫn còn nhớ trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm đó, đề kiểm tra môn ngữ văn vào đúng bài Quy khứ lai từ (lời từ biệt khi về - Đào Tiềm), trong đó có câu “Thôi là hết, hình trong vũ trụ, kiếp phù du gửi thử bao lâu?” Trương Kỳ Kỳ vẫn không quên ý nghĩa hai câu này “Tấm thân gửi trên cõi đời này hỏi còn được mấy lúc. Sao không để mặc cho nó tùy tâm sở dục thuận theo tự nhiên?”
Trương Kỳ Kỳ hiểu mỗi người đều có trách nhiệm của mình, ai cũng không thể thật sự tùy tâm sở dục, nhất là cô.
cô sống 23 năm, nhưng chưa bao giờ sống tùy tâm sở dục, mà luôn sống cẩn trọng nghiêm túc chăm chỉ, vì người yêu, vì người nhà, cũng vì chính mình.
Thẳng đến sau này, cô đã mất đi Lý Thụy.
hiện tại cô lại gặp đượcTô Khả.
Tô Khả tuấn tú, thông minh, năng lực mạnh mẽ, giàu có, đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói, anh là sự tồn tại của sự thanh cao.
Trương Kỳ Kỳ thích Tô Khả, nhưng cũng biết cô và Tô Khả không có khả năng, càng không muốn vì vậy mà lâm vào một đoạn tình cảm điên cuồng không có có kết quả.
Đêm qua cô chỉ muốn phóng túng một lần trong cuộc đời đã định trước cô độc bình thản buồn tẻ nhạt nhẽo của mình, để rồi sau khi tỉnh lại thì khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Sau khi qua giao đoạn cao điểm lúc 9 giờ, tất cả mọi người trong tiệm bánh mì mới thả lỏng bớt. Trương Kỳ Kỳ tìm chỗ trống, cầm tờ giấy trắng, nằm sấp ở trên quầy viết mấy ngày, dùng bút ở phía trên tính đitính lại.
Lương Thục Hoa có chút tò mò, tiến tới nói: "Chị Kỳ Kỳ, chị đang làm cái gì vậy?"
Trương Kỳ Kỳ đánh dấu vào ngày 17 tháng 11, nói: "Chị đang tính thời gian hành kinh." Nhưng thật ra là tính kỳ an toàn.
Bởi vì nhớ không rõ thời gian hành kinh tháng trước, cho nên tính cả buổi, cô vẫn không tính được rõràng.
Lúc này Lương Thục Hoa đột nhiên nói: "Chị Kỳ Kỳ, phía sau quần jean chị có máu!"
Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên vui vẻ, vội đi tủ chứa đồ cầm băng vệ sinh và quần dự phòng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc nghỉ trưa, Trương Kỳ Kỳ chẳng muốn về nhà, liền mua cơm hộp ăn ở tiệm với Lương Thục Hoa. Sau khi ăn xong cô không có chuyện gì, liền cầm một quyển sách dạy nấu các món ăn Thailand xem.
Lương Thục Hoa vốn cầm di động đang xem tiểu thuyết ngôn tình, bỗng nhiên sáp tới hỏi cô: "Chị Kỳ Kỳ, chị cảm thấy chuyện kia như thế nào?"
Trương Kỳ Kỳ thuận miệng nói: "Chuyện nào?"
Lương Thục Hoa ngẩng đầu nhìn, sau đó thấp giọng nói: "Chính là chuyện nam nữ đó!"
Trương Kỳ Kỳ vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười nhìn cô ta một cái: "Em mới bây lớn nha!"
Lương Thục Hoa cọ cọ cô: "nói một chút nói một chút đi!"
Trương Kỳ Kỳ cau mày nói: "Loại chuyện này cực kỳ không có ý nghĩa!" Trải qua đêm qua, cô thật sựcảm thấy loại chuyện đó rất không có ý nghĩa, Tô Khả quả thực là người điên.
Đôi mắt Lương Thục Hoa lóe sáng khuôn mặt hồng hồng: "thật ra cũng không tệ lắm mà!"
cô ta rất muốn tâm tình về chuyện này, Trương Kỳ Kỳ lại không muốn nói nhiều, liền lấy điện thoại di động ra ấn nút mở máy.
Vừa vặn di động của Trương Kỳ Kỳ vang lên, là Tô Khả gọi tới, cô kiếm cớ nghe điện thoại đi ra.
Danh sách chương