Trương Kỳ Kỳ sau khi rời giường nhịn xuống thân thể đau nhức một lần nữa đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong cô chải thẳng mái tóc thật dài, phát hiện Tô Khả đã tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề, đang đứng trước tủ quần áo tìm cái gì.
cô vỗ nước trên mặt, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi Tô Khả: "anh đang làm gì thế?"
Tô Khả cũng không quay đầu lại nói: "Chọn quần áo cho em." quần áo Trương Kỳ Kỳ mới mua thật sự quá hở hang, anh sợ Trương Kỳ Kỳ thật sự mặc ra cửa cho người khác nhìn.
Trương Kỳ Kỳ cười nhìn nhìn Tô Khả chọn váy thật bảo thủ cho cô, ngược lại cũngkhông nói thêm gì, xoay người lại trở về phòng tắm - -- -- một lát nữa sẽ gặp người, côphải trang điểm trang nhã một chút.
cô lại sờ lên, nhéo nhéo.
Tô Khả bị cô sờ cười híp mắt.
Trời đã tối đen rồi, Kim Giai Lương mở đèn lớn trong sân, lái xe từ trong nhà để xe đira.
Tô Khả nắm tay Trương Kỳ Kỳ đi tới.
đang chui vào cửa xe, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên thấp giọng hỏi Tô Khả: "anh xem giúp em một chút son nước thoa hết chưa?"
Tô Khả lúc này mới phát hiện cô khẩn trương, đưa tay nâng cằm Trương Kỳ Kỳ lên, dựa vào ánh sáng đèn trong sân nhìn nhìn cẩn thận, lại cười nói: "Rất hoàn mỹ."
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới yên tâm chui vào trong xe.
Tô Khả ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay nắm chặt tay cô.
anh phát hiện lúc dì cả của Trương Kỳ Kỳ đến là tay lạnh như băng, dì cả vừa đi, tay của cô rất dễ dàng liền ấm áp -- hiện tại tay của cô chính là ấm áp.
Tô Khả thấp giọng an ủi nói: "Đừng sợ, hết thảy có anh đây."
Trương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng, rúc cả người vào trên người Tô Khả. Đến lúc này, cô mới phát hiện có một người chồng để cho cô có thể ỷ lại như vậy thật là một việc hạnh phúc biết dường nào.
Ngô Ngọc Cần ngồi ở bên cạnh chồng bà ta là Trương Thuận Đông, trên mặt mang nụ cười mất tự nhiên, nhìn Trương Kỳ Kỳ, chú ý tới chiếc nhẫn kim cương thật lớn trênngón vô danh trên tay trái của Trương Kỳ Kỳ. Bà ta híp híp mắt: thật không nghĩ tới Kỳ Kỳ nha đầu kia có tâm kế như vậy, ngay cả người kiêu ngạo như Tô Khả cũng bị côtúm được...
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, lại nhìn Kỳ Kỳ một chút, lại nhìn quà tặng mẹ Tô Khả đưa tớimột chút, quả thực là mở cờ trong bụng, bà đang muốn nói vài câu vui vẻ, bên ngoàiđã có người gõ cửa.
Trương Kỳ Kỳ đứng dậy đi mở cửa.
cô thấy Trương Lâm Lâm ngoài cửa, không khỏi nở nụ cười: "anh, anh đã trở về!"
Trương Lâm Lâm khẩn trương mở to hai mắt, nhìn Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu: "Kỳ Kỳ!"
anh ta một tay nhấc rương, một tay dắt một người đi vào.
Trương Kỳ Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiễn Tiểu Trân đi theo anh trai đi vào, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Trương Lâm Lâm thấy Trương Kỳ Kỳ ngăn ở trước cửa, liền nhíu mày nói: "Kỳ Kỳ, em chắn ở chỗ này làm cái gì?"
Cha Kỳ Kỳ vươn tay vỗ vỗ trên người mẹ Kỳ Kỳ. Hôm nay là lễ lớn thương lượng hônsự của Kỳ Kỳ, không thể làm hư được.
Trương Lâm Lâm khẩn trương cười cười với khách nhân trong phòng khách, kéo Tiểu Trân đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Mẹ Tô Khả và mẹ Kỳ Kỳ đã thỏa đàm xong hôn sự của Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ, thấy trong nhà Kỳ Kỳ có vẻ như có chút ísóng ngầm mãnh liệt, liền ra hiệu vợ chồng Trương Thuận Đông cùng nhau cáo từ.
Mẹ Kỳ Kỳ đầy bụng tâm sự, cũng không có giữ lại.
Người một nhà đứng dậy tiễn khách xuống lầu.
Đưa mắt nhìn ba chiếc xe khách ngồi biến mất trong dòng xe cộ, Trương Kỳ Kỳ xoay người lại nhìn mẹ: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cha Kỳ Kỳ cũng nhìn mẹ Kỳ Kỳ, chờ câu trả lời của bà.
Mẹ Kỳ Kỳ có nỗi khổ khó nói: "Mẹ... Mẹ cũng không hiểu, Lâm Lâm trong khoảng thời gian này sao lại dùng tiền nhanh như vậy..."
Cha Kỳ Kỳ phất tay quạt Trương Lâm Lâm một bạt tai: "Mày cút đi cho tao!"
Mẹ Kỳ Kỳ lập tức nhào tới ôm lấy Trương Lâm Lâm, căm tức nhìn chồng: "tại sao ông đánh con!"
Trương Kỳ Kỳ mặt không biểu tình nhìn trò khôi hài máu chó này, trong lòng bị đè nén cực kỳ, quả thực muốn móc lồng ngực của mình, muốn cao giọng rít gào, nếu khôngcũng sẽ bị tươi sống kìm nén mà chết.
cô biết rõ mẹ nhất định sẽ tha thứ cho Trương Lâm Lâm, cho nên không muốn nhìn nữa, đẩy cửa liền đi ra ngoài.
Đóng cửa lại trong nháy mắt đó, cô nghe được ba ba gọi tên của cô -- "Kỳ Kỳ".
Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi ở trên lối đi bộ, thả vạt áo, để gió lạnh thổi lên trên ngườitrên mặt mình, thổi tan hậm hực tràn đầy lòng mình.
Vô luận như thế nào cô đều không quên được tình cảnh một nhà ba người của Tiễn Tiểu Trân ở trong bệnh viện đánh mẹ cô.
Nghĩ đến Tiễn Tiểu Trân sau khi vào cửa gà bay chó chạy, cô quả là muốn điên rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Trương Kỳ Kỳ bị dọa đến trái tim đập bịch bịch, khi Tô Khả nhảy xuống ôm cô bị cônện trên người.
Tô Khả ôm Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Ta chọc ngươi chơi đâu!"
Sau khi ôm chặt Trương Kỳ Kỳ, anh mới thấp giọng nói: "anh sợ em mất hứng, tới đón em về nhà."
Trương Kỳ Kỳ giờ mới hiểu được anh tại sao tới nhanh như vậy rồi, thì ra anh nãy giờ ở ngay tại cửa tiểu khu nhà cô.
cô kề mặt trên cổ Tô Khả, cảm thụ được nhịp đập động mạch của anh, một lát sau lầm bầm một câu: "Về nhà gì chứ..."
Tô Khả khẽ cười một tiếng: "anh ôm em lên xe, hay là em tự lên xe?"
Trương Kỳ Kỳ đẩy Tô Khả ra: "không cần anh đâu!" bực bội Tô Khả mấy ngày nay, cômỗi ngày ăn ngủ ngủ rồi ăn, quả thật là mập không ít, thật đúng là có chút bận tâm Tô Khả ôm cô không nổi.
Khi Tô Khả bận rộn, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng đợi Tô Khả lại ôm cô ngủ mất, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút phiền não -- Tô Khả * có chút quá mạnh mẽ.
Ngày hôm sau Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho ba ba.
Cha Kỳ Kỳ ỉu xìu nói: "Xế chiều hôm nay ba đi rồi, đi Trường Xuân nhận xe, phải nửa tháng không trở về nhà."
Trương Kỳ Kỳ cười ba ba cô: "Ba, lần này là thật sự đi công tác à?"
Cha Kỳ Kỳ thở dài nói: "Lần này là thật sự. đi theo tiểu Hồ đi xưởng sửa chữa bảo trì ô-tô Trường Xuân nhận xe lửa mới."
ông thở dài thở ngắn: "Mẹ và anh con đang ôm đầu khóc rống, ba thật sự là nhìnkhông được rồi, có thể trốn lúc nào thì trốn lúc ấy! Con và Tô Khả đã đăng ký kết hôn,không muốn về nhà cũng đừng trở về, thu dọn phòng tân hôn chuẩn bị kết hôn đi."
Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới ba ba sáng suốt như vậy, đồng ý cũng không tốt, khôngđáp ứng cũng không tốt, hàm hồ "Ừ" một tiếng.
Bởi vì Trương Kỳ Kỳ ở nhà, cho nên hôm nay Tô Khả không có ý định đi công ty, bất quá anh cũng không có nhàn rỗi.
Trương Kỳ Kỳ ngâm cho anh một bình trà đưa đến thư phòng, thấy trong tay anh kẹpmột điếu thuốc, vừa nuốt mây nhả khói vừa gọi điện thoại điều khiển chỉ huy, mà Computer cũng mở ra, anh đang họp video với CEO mới của công ty.
Tô Khả quả thực muốn say. anh biết mình sinh ra vốn dễ nhìn, nhưng từ trước đến naykhông thèm để ý, bởi vì anh cho rằng mình có tiền, dung mạo thật sự là thứ cực kỳ yếu.
Nhưng bây giờ Trương Kỳ Kỳ yêu gương mặt này của anh như thế, Tô Khả liền hết sức cảm thấy thì ra bộ dạng xinh xắn cũng rất tốt.
Trương Kỳ Kỳ càng nhìn Tô Khả càng yêu, cảm thấy người đàn ông này sao lại có thể ưu tú đến như vậy, ngày thường tuấn tú, năng lực lại mạnh mẽ.
cô bỗng nhiên nhớ tới hình như chưa nghe nói qua Tô Khả tốt nghiệp đại học, liền thuận theo miệng hỏi: "Tô Khả, anh tốt nghiệp trường đại học hay nào?"
Tô Khả ấp a ấp úng nói: "... anh chưa từng học đại học..." anh tốt nghiệp trung học năm đó, cha của anh bị bệnh tiểu đường, sợ người lạ toan tính không người kế tục, liền bảo anh đi theo học việc buôn bán. Khi đó chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng,anh căn bản không có tâm tư lên đại học, bây giờ bị Trương Kỳ Kỳ hỏi như vậy, Tô Khả lại đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Trương Kỳ Kỳ thấy vẻ mặt anh không bình thường, lập tức hiểu ra-- Tô Khả lại khôngcó đi học đại học! cô lập tức đập bàn phá lên cười.
Tô Khả ở trong mắt cô vốn là vô cùng cao cao tại thượng, hiện tại cô rốt cuộc tìm được chỗ mình cao minh hơn Tô Khả, cho nên thật sự là vô cùng vui vẻ.
Thấy Trương Kỳ Kỳ cười không dứt, Tô Khả hậm hực uống một ngụm canh, quyết định tiêu ít tiền đi làm cái văn bằng cho Trương Kỳ Kỳ xem.
đã ăn cơm trưa, Tô Khả liền quấn quít Trương Kỳ Kỳ đi ngủ trưa.
Trương Kỳ Kỳ quả thực là sợ anh, lập tức dùng lý do muốn đi ra tiệm chuẩn bị khai trương cự tuyệt.
Tô Khả thấy hi vọng thất bại, liền thành thành thật thật đưa Trương Kỳ Kỳ đến tiệm bánh mì, mình thì mang theo Tôn Kế Tông đi gặp luật sư của cha anh.
Đinh Mỹ anh mang theo hai đứa bé cuỗm tiền chạy, cha anh hiện nay chỉ có thể dựa vào anh.
Tô Khả trầm ngâm một lát, nói: "Chờ một lát anh đi đón em." Đối với Trương Lâm Lâm ông anh vợ không đáng tin cậy này, anh quả thực là không có lời nào để nói. Tô Khả sợ Trương Kỳ Kỳ mất hứng, cho nên anh không có ý định xen vào chuyện nhà Trương Kỳ Kỳ. Bất quá anh cảm thấy Tiễn Tiểu Trân có chút tác dụng -- Trương Kỳ Kỳ khôngphải không chịu ở chung với anh sao, Tiễn Tiểu Trân ngược lại là có thể giúp anh...
anh định lợi dụng Tiễn Tiểu Trân một lần.
Có tiểu phiên ngoại
Trường học muốn mở cho mỗi một học sinh một học tịch điện tử (sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó), cho nên Tô Chấn Vũ cầm một tờ đơn đăng ký tình hình gia đình về bảo Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ điền vào.
Trương Kỳ Kỳ đang ở phòng bếp nấu ăn, Tô Khả liền thuận tay nhận lấy.
Tô Chấn Vũ rất không yên tâm nhìn Tô Khả: "Ba, ba biết điền sao?"
Tô Khả trầm mặt: "biết." Mẹ kiếp, cha mày kiếm tiền nuôi mày, cả ngày chỉ biết coi thường ba mày!
Thấy ba ba cầm bút nhíu mày suy nghĩ, Tô Chấn Vũ liền tiến tới nhìn, phát hiện ba ba muốn điền chính là bằng cấp của ba ba, liền chú ý mà nhìn, muốn nhìn một chút bằng cấp của ba ba rốt cuộc là bằng cấp gì.
Bởi vì con trai ở một bên nhìn, khuôn mặt Tô Khả đều có chút đỏ lên, cuối cùng vẫn là mặt dày mày dạn điền "Trường cấp 3", vừa vội vàng viết hai chữ "chính quy ở cột bằng cấp của mẹ ".
Tô Chấn Vũ ngược lại không nói gì.
Quy củ nhà cậu là buổi tối thứ sáu đi nhà bà nội ăn cơm, tối thứ bảy đi nhà bà ngoại ăn cơm.
Tối thứ sáu, người một nhà đang ngồi ăn cơm chung, Tô Chấn Vũ mở miệng hỏi Trương Lâm Lâm: "Cậu, là bằng cấp 3 cao, hay là chính quy cao?"
Tô Khả nghe vậy, lông tơ cũng bị dựng lên -- anh biết rõ Tô Chấn Vũ tên tiểu oan gia này sớm muộn sẽ chọc anh một đao, nhưng mà không nghĩ tới Tô Chấn Vũ sẽ chọc vào anh một đao vào lúc này.
Tô Chấn Vũ nhìn cũng không nhìn ba mình, một đôi mắt đen láy y chang Tô Khả mắt chuyên chú nhìn ông cậu, chờ trả lời của ông cậu tiến sĩ.
Bởi vì Tiễn Tiểu Trân bị vô sinh, Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân kết hôn mấy năm nay vẫn không có con, cho nên anh ta rất thương đứa cháu ngoại trai duy nhất Tô Chấn Vũ này, lập tức ôm Tô Chấn Vũ vào trong ngực, cười nói: "Đương nhiên là bằng chính quy cao hơn một chút! Tốt nghiệp cấp 3 thi đậu khoa chính quy, hoàn thành khoa chính quy xong cầm học vị chứng nhận mới là bằng cấp chính quy!"
Tô Chấn Vũ ý vị thâm trường "Nha" một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn ba mình.
Tô Khả bất động thanh sắc nhìn Trương Kỳ Kỳ, cảm giác mình sắp bị Tô Chấn Vũ cho làm tức chết.
Trương Kỳ Kỳ thấy anh tức giận đến lỗ tai đều đỏ, trong lòng buồn cười, vội hoà giảinói: "Tô Chấn Vũ, tương lai con muốn đi chỗ nào học đại học vậy?"
Tô Chấn Vũ dương dương đắc ý nói: "anh quốc có Holmes, có Đại Trinh Thám Ba La, con muốn đi anh quốc học đại học, học xong thạc sĩ thì học tiến sĩ, học xong tiến sĩ thìhọc trên tiến sĩ!"
Trương Lâm Lâm mừng rỡ: "Chấn Vũ học thạc sĩ tiến sĩ trên tiến sĩ luôn!"
Trương Kỳ Kỳ vươn tay bấm một cái trên mặt Tô Chấn Vũ: "anh biết dùng Computer Baidu quá nhỉ!" Tô Chấn Vũ tiểu tử này, sao cả ngày khi dễ ba mình vậy không biết nữa!
Qua một đoạn thời gian, Tô Khả gọi Tô Chấn Vũ tới, cầm bằng tốt nghiệp MBA học viện thương nghiệp cho Tô Chấn Vũ nhìn: "Con xem, ba con sau này là thạc sĩ quản lý doanh nghiệp đó!"
Tô Chấn Vũ vẻ mặt không tin: "ba, Con cái gì cũng đều không hiểu cho nên ba đừng gạt con, đây là ba bỏ tiền mua chứ gì?"
Tô Khả bị con trai nói trúng tâm sự, thẹn quá hoá giận, đánh Tô Chấn Vũ một trận.
Kết quả là anh bị Trương Kỳ Kỳ đánh cho một trận.
*Chú thích:
Xe xịn của thổ hào nè
Tôm nõn Long Tĩnh
Cải thìa xào tỏi
Canh đầu cá đậu hũ
Sườn lợn nấu tương
Danh sách chương