Editor: Boomtini

| Mời mọi người sang wordpress đọc | 

"Muốn đánh cứ nói", Lục Trạch cười cười, "Không cần hội đồng, một mình cậu đánh tôi là đủ rồi. Tôi tuyệt đối....."

Hắn nhướn mày với Giang Niên: "Đánh không đánh trả, mắng không cãi lại."

Lục Trạch trong lòng nghĩ, hắn làm gì muốn đánh trả hay cãi lại.

Cơ hội hiếm có mà, 'đánh là thương, mắng là yêu' đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện