Hôn
Editor: Boomtini
Đến cuối cùng Giang Niên vẫn không hỏi điều gì, cũng không muốn hỏi.
Nhưng cô đã nhẹ nhõm hơn rồi, giống như trong lòng đã cảm thấy yên tâm, ngay cả cái sự khó chịu ban nãy cũng biến mất không còn dấu vết.
Chậc, thôi được rồi, nam nhân đều là đại móng heo quả nhiên không sai, nhưng khách quan mà nói thì cũng có một vài ngoại lệ mà.
Giang Niên gật gật đầu, tiếp tục ăn bánh bà xã, híp mắt cười cười.
Vừa cắm ống hút hút một ngụm sữa chua, trong đầu Giang Niên chợt lóe lên một tia sáng, cô đã nhận rã chuyện gì đó.
Cô bỗng nhiên "A" lên một tiếng.
Lục Trạch mới vừa rồi còn mang vẻ mặt mệt mỏi lập tức sốt ruột quay sang lo lắng hỏi Giang Niên: "Sao vậy? Có phải nhìn thấy sâu không?"
"Không không", Giang Niên vội xua tay, ý bảo chính mình cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng qua là, "Hình như em nhớ vì sao lại cảm thấy tên chị Thời Thần quen thuộc vậy rồi."
Cũng không quá hứng thú với vấn đề "Thời Thần là ai".
Chỉ cần Giang Niên không xảy ra chuyện gì, đối với chuyện khác hắn đều không quá để tâm.
Ngược lại, Triệu Tâm Di bên cạnh lại cảm thấy hứng thú: "Thật à? Cậu cảm thấy chị Thời Thần rất quen hả?"
"Ừm". Giang Niên gật đầu.
Sau khi hút hết ngụm sữa chua cuối cùng, Giang Niên chạy đến thùng rác ven đường vứt hộp, sau đó trở về.
"Trước đây tôi đã từng nghe Thư Nam nói về chị Thời Thần rồi, hình như có liên quan đến nam sinh tên... tên gì ta?" Giang Niên cẩn thận suy nghĩ, cũng không thể nhớ rõ ràng, "Lúc ấy tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ nhớ là câu chuyện rất nổi tiếng ở trường bọn họ thôi, nam sinh kia tên có hai chữ."
"Thư Nam?". Lục Trạch hỏi lại.
VUI LÒNG ĐỌC ĐÚNG NGUỒN ĐĂNG
Giang Niên gật đầu: "Đúng vậy, cô gái lần trước đi cùng em lúc em gặp anh trên phố ấy, lúc sau anh còn gắp gấu bông cho em nữa đó, là bạn thân của em, học trung học số 1."
"À", Lục Trạch nghĩ nghĩ, "Em xác định bạn thân em nói nam sinh kia tên có hai chữ sao?"
"Dạ."
Biểu cảm Lục Trạch thoáng suy tư điều gì, sau đó vuốt cằm cười cười.
Giang Niên có chút không hiểu, kéo nhẹ góc áo Lục Trạch hỏi: "Sao vậy?"
Lục Trạch lắc đầu, tùy ý chỉ về phía trước: "Thầy Diêu và mọi người đang nhìn tụi mình kìa."
Giang Niên: "....."
Góc áo Lục Trạch trong tay Giang Niên bỗng chốc trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, Giang Niên nhanh chóng thả ra, sau đó trở lại trạng thái bình thường.
Khi định thần lại, Giang Niên nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn nhìn về phía trước.
"....."
Giang Niên lại một lần nữa tự hỏi .....
Cô là khỉ trong vườn bách thú đúng không? Chắc chắn là vậy rồi.
.....
Nếu không sao thầy Diêu và mọi người lại đứng ở đó nhìn cô như đang xem xiếc khỉ vậy..... ?
Lục Trạch sắp bị phản ứng dễ thương của cô gái nhỏ làm cho cười đến điên rồi.
Chẳng qua lúc này mà cười chắc chắn Niên Niên nhà hắn sẽ tức giận.
Lục Trạch vẫn mang biểu cảm vân đạm phong khinh như cũ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng chú ý đến tai và gương mặt bỏ bừng của Giang Niên.
Yo ho.
Nếu không phải tình cảnh hiện tại không phù hợp, hắn quả thực muốn tuýt còi phạt rồi. Nhìn đôi tai và hai má ửng hồng này xem, đáng yêu quá điiiiii !
Niên Niên nhà hắn quả nhiên làm cái gì cũng đáng yêu.
Lục Trạch chỉ cảm thấy cả người hắn, từ đầu đến chân đều tràn đầy vui vẻ và ngọt ngào mà trước đây chưa từng cảm nhận được.
Có vẻ như sau lần chơi ma sói lần trước, Lục Trạch cảm thấy càng ngày đầu óc mình càng có vấn đề rồi.
..... Mỗi khi nhớ đến câu "Tôi thích cậu" của Giang Niên, Lục Trạch đều có thể cười khẽ ra tiếng.
Như thể lục phủ ngũ tạng đều úng nước hết rồi.
Nhưng nói sao nhỉ .....
Lục đại thiếu gia cũng chưa từng nghĩ "đầu óc có vấn đề" là một chuyện có thể khiến hắn vui vẻ như vậy.
Như lúc này.
Chẳng sợ vô duyên vô cớ mà bật cười, trong khi loại hành vi này trước kia Lục Trạch cho rằng cực kì ngớ ngẩn, dù vậy thì Lục Trạch cũng ngớ ngẩn đến vui vẻ.
Hắn mím môi, thoáng thu hồi độ cong nơi khóe môi, sau đó làm ra vẻ bình thản: "Giang Niên, em trốn cái gì?"
Cô gái nhỏ trừng mắt liếc hắn một cái.
Lục Trạch thấy vậy lại muốn cười.
Trời ạ, sao nhất của nhất động của Niên Niên nhà hắn lại đáng yêu vậy chứ, từ đầu đến chân đều vô cùng vô cùng đáng yêu?!
Vì sao vậy nhỉ?!
Tự dưng muốn ôm cô gái nhỏ thật chặt, sau đó mạnh mẽ hôn một cái.
Chậc, không đúng.
Hôn một cái sao đủ? Ít nhất là nói một câu hôn một cái đi.
Giang Niên đương nhiên không biết Lục đại thiếu gia mặt ngoài vân đạm phong khinh nhưng rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện đáng khinh như thế nào.
Cô bĩu môi, làm bộ chính mình không để tâm đến sự chú ý của mọi người trong lớp, ho khan một tiếng, kéo Triệu Tâm Di đến chỗ mọi người đang tập trung.
Nghiêm Hướng Tuyết thấy vậy liền cao hứng: "Niên Niên, cậu cùng Trạch ca đi dạo quanh trường nãy giờ hả?"
Giang Niên: "....."
Các cậu không thể để tôi thanh tịnh một chút sao!
Sự thật rõ ràng không phải như vậy, nhưng thật tốt làm sao, Triệu Tâm Di đã có một phen bán bạn cùng bạn vô cùng ngoạn mục: "Đúng vậy, ban nãy Niên Niên cùng Trạch ca đi dạo quanh trường á, nãy bọn tôi gặp nhau trên đường đến đây nè, sau đó cùng nhau đi luôn."
Giang Niên: "?"
Nói như nào đây nhỉ.....
Này, khi tôi đơn độc "?", không phải là vấn đề ở phía tôi, mà là tôi cảm thấy cậu có vấn đề đó.
Bạn cùng bàn của cô làm sao vậy nè !!!
Chẳng phải hôm nay cô và Triệu Tâm Di lạc đường cùng nhau sao!
Hiển nhiên, quần chúng ăn dưa sẵn lòng tin lời Triệu Tâm Di hơn Giang Niên rồi.
Nghe Triệu Tâm Di nói xong, mọi người đều hớn hở nhìn về phía những người có liên quan.
Ánh mắt lại trở nên ái muội hơn.
..... Thầy Diêu, thầy phải tin tưởng em.
/ **************** /
Chuyến du xuân ba ngày thực sự trôi qua rất nhanh.
Mọi người mỗi ngày đều cùng nhau ăn trưa ăn tối ăn sáng, sau đó theo thầy Diêu đi chơi khắp nơi, buổi tối có thể đi dạo phố hoặc chơi bài cùng nhau, dường như tình cảm giữa mọi người trong lớp 19 đã có bước nhảy vọt, mọi người gần gũi với nhau hơn.
Đầu năm đến giờ phân ban cũng đã được nửa năm, lớp 19 cũng vẫn còn một số thành viên vẫn chưa quen thuộc với mọi người, cũng có lẽ vì lớp thường xuyên lưu động nên cũng không giao lưu gì nhiều, ba ngày du xuân qua đi, mọi người rõ ràng đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Giang Niên thực sự rất thích cảm giác mọi người trong lớp chơi đùa cùng nhau.
Nói sao nhỉ, lúc này bạn rõ ràng có thể cảm thấy.....
Bản thân mình chính là một thành viên của tập thể đáng mến này.
Sự thân thuộc thì rất khó để có được, nhưng Giang Niên lại cảm thấy bản thân mình dần dần thuộc về lớp 19, rất có cảm giác thân quen.
Ba ngày cười đùa vui vẻ qua đi, nghỉ ngơi một ngày, khi trở lại trường học .....
Mọi người rõ ràng cảm thấy có chút không quen lắm.
Giờ tự học buổi sáng, cô giáo ngữ văn như thường lệ giao nhiệm vụ cho cán sự, cũng không ở lại giám sát mọi người.
Giang Niên nằm dài ra bàn đọc sách, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
..... Ra ngoài chơi thì vui thật đó, nhưng mỗi ngày đi bộ hai mươi nghìn bước vẫn khiến cô cảm thấy hơi rùng mình.
Ngáp một cái, Giang Niên vặn người một chút, cố gắng lấy lại tinh thần.
Cái vặn người lần này hay rồi, cô vừa quay đầu liền thấy sách văn dựng đứng, còn Đoạn Kế Hâm thì núp sau sách ngủ ngon lành.
Giang Niên cười ra tiếng.
Thi Vũ nghe thấy Giang Niên cười cũng từ sách văn ngẩng đầu lên, sau đó che che miệng ngáp một cái thật kêu, bắt đầu than thở: "Tôi buồn ngủ gần chết rồi đây này."
Giang Niên lau mắt mình một chút, vì buồn ngủ mà nước mắt đôi khi lại chảy ra: "Tôi cũng buồn ngủ quá đi."
Hàn Sơ Dạ rung chân, sau đó bắt đầu đứng lên chứng thực.
Ngáp là một hội chứng rất dễ lây lan, Giang Niên bất lực nhìn mọi người ngáp lên ngáp xuống khốn đốn không thôi.
Cô không khỏi buồn cười.
Sau đó đảo mắt, lấy ra cuốn sổ mới tinh, bắt đầu viết
----- >
Trang đầu tiên.
Thứ hai, ngày 27 tháng 03 năm XXXX, trời nắng.
"Sáng nay mọi người đều cảm thấy buồn ngủ, mọi người ngáp lên ngáp xuống theo thứ tự chỗ ngồi của mình, ngáp một cách có trình tự ....."
.....
Sau khi viết xong nhật ký quan sát thật tỉ mỉ, Giang Niên mới cảm thấy hài lòng cất cuốn sổ đi.
Hiện tại, cô bỗng dưng cảm thấy nếu ngày nào cũng ghi lại như này, đến khi mọi người tốt nghiệp, đây chính là một món quà lưu niệm thật ý nghĩa.
Giang Niên vừa cất sổ đi, liền thấy điện thoại trong ngăn bàn sáng lên.
Quả nhiên, là tin nhắn của Lục Trạch.
[ mãn nhãn sao trời: Em biết làm thế nào để không buồn ngủ không? ]
Giang Niên nghiêng nghiêng đầu.
[ sao trời: như nào á ? ]
..... Không biết tại sao, Giang Niên bỗng dưng cảm thấy chính mình trả lời tin nhắn như vậy dường như đã rơi vào bẫy của Lục Trạch giăng sẵn .....
Mới vừa thấp thỏm trong lòng, Giang Niên liền thấy điện thoại mình sáng lên một lần nữa
[ mãn nhãn sao trời: thật ra ..... hôn anh thì em sẽ không cảm thấy buồn ngủ nữa đâu. ]
[ mãn nhãn sao trời: em muốn thử một chút không? ]
.....
Giang Niên chỉ cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Loại chuyện này.....
Loại chuyện này sao Trạch ca có thể nói ra vậy chứ ?
Nhưng mà, nhìn tin nhắn Lục Trạch gửi đến, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Như thể chỉ là chân thành cho Giang Niên một gợi ý mà thôi.
Giang Niên hít sâu vài cái liền, sau đó trả lời tin nhắn của Lục Trạch.
[sao trời: .....? ]
[mãn nhãn sao trời: Chậc, xem ra em không hài lòng lắm với gợi ý này nhỉ, em không suy xét một chút à? ]
Giang Niên cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Ôi mẹ ơi, cái gợi ý "hôn Lục Trạch" này chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim cô đập thình thịch rồi.
Tùy tiện nghĩ qua một chút, nếu cái gợi ý này để những cô gái khác nghe được, đến tột cùng sẽ đưa tới một cảnh tượng điên rồ như nào.
Giang Niên nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô trấn an trái tim nhỏ của mình một chút, mạnh mẽ đóng lại một loạt suy nghĩ kiều diễm trong đầu.
Giờ thì hay rồi, Giang Niên thành công phát hiện một chút cảm giác buồn ngủ cũng không còn, lại còn rất tỉnh táo.
Từ góc độ nào đó mà nói, Trạch ca thực sự không có lừa cô.
Cô mím môi, đang chuẩn bị cất điện thoại vào ngăn bàn để chứng thực một chút liền thấy nó lại sáng lên.
Không biết vì sao, Giang Niên cảm thấy mình không đủ can đảm để xem tin nhắn này.
..... Cô vỗ ngực, hít sâu một hơi, mở khóa điện thoại.
[ mãn nhãn sao trời: nhưng anh vẫn muốn hôn Niên Niên một chút. ]
------
Tác giả: báo cáo Trạch ca giơ trò lưu manh !!!