Giang Niên: “…..”

Giờ nghĩ lại, cô luôn cảm thấy lịch sử trò chuyện của mình cùng Lục Trạch…..

Có chút, nói như nào nhỉ, hơi kì cục sao sao đó.

Nhìn những lời này của Trạch ca mà xem, muốn cho cậu ấy câu trả lời như thế nào đây? Giang Niên cũng không khỏi nghĩ một chút về câu hỏi của Lục Trạch.

Nhìn những nữ sinh khác hỏi bài Lục Trạch, đặc biệt là những nữ sinh đến từ lớp chuyên cách vách cứ lần lượt hết lần này đến lần khác nối nhau hỏi, cô thật sự không khó chịu chút nào sao?

….. Sao có thể.

Giang Niên tự giễu mà cười cười.

Cô tuy rằng biết điều này không hề tốt chút nào, nhưng cô vẫn không thể nào khiến lòng mình thoải mái được, làm sao mà không khó chịu kia chứ?

Cô sẽ không nhịn được nghĩ nhiều thêm một chút.

Có nhiều nữ sinh thích Lục Trạch thật đấy.

Vậy thái độ của Lục Trạch đối với các cậu ấy là gì?

Liệu Lục Trạch có đối xử với các nữ sinh khác như cách cậu ấy đối xử với cô không?

….. Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Niên không khỏi mắng chính mình.

Không phải chỉ là hỏi bài thôi sao, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì!

Hơn nữa …..

Cô thậm chí còn không phải là bạn gái của Lục Trạch, đến cái tư cách nghĩ nhiều như vậy cũng không có đâu.

[ sao trời: Nếu khó chịu thì sao đây? Em cũng đâu có quyền nói.]

Một lúc lâu sau, Lục Trạch mới nhắn lại.

[mãn nhãn sao trời: nếu em muốn, hiện tại liền có thể.]

[mãn nhãn sao trời: bất quá, em cũng không phải lo lắng.]

[mãn nhãn sao trời: cũng chỉ mỗi em có mà thôi.]

Giang Niên nhất thời không nói nên lời, cũng không biết mình nên cảm thấy thế nào.

Cô mím môi, có đôi lúc trong lòng đột nhiên xúc động, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, không biết vì sao, Giang Niên luôn cảm thấy Lục Trạch giống như hoàn toàn không lừa dối cô chút nào.

Cậu ấy nói cái gì thì chính là như vậy.

Quay sang nhìn thoáng qua vị trí của Lục Trạch, Giang Niên cong mắt nhìn hắn cười cười.

/***************/

Có thể bởi vì lần hỏi bài của Chúc Minh Nghi quá thảm hại, nữ sinh lớp 20 cách vách cũng không thể không lấy đó làm gương.

Đúng vậy, Lục Trạch đích xác rất đẹp trai, thực sự rất rất đẹp, quả thực …..

Dù sao đi nữa cũng chính là một vạn cái tốt, nhưng là lúc này, bất cứ ai tinh ý đều nhìn ra được, Lục Trạch có một vạn cái tốt, mặt nào tốt nhất của hắn cũng đều dành cho Giang Niên hết rồi.

Mặc dù đại bộ phận nữ sinh chuyên văn muốn sang hỏi bài Lục Trạch, cũng đa số là tò mò “để tôi nhìn xem nhân vật trong truyền thuyết kia rốt cuộc trông như thế nào”.

Biết rõ Lục Trạch đã có người mình thích, không cần phải nói rõ ra nhưng ai cũng nhìn ra được tình huống như thế nào.

Nhưng không thể phủ nhận rằng vẫn sẽ có một số ít người như Chúc Minh Nghi, ôm tâm thái “Tôi cũng không tin Lục Trạch thật sự thích Giang Niên” nỗ lực thể hiện khía cạnh tốt nhất của họ chạy đến trước mặt Lục Trạch.

Cho nên, mặc dù đã có sự việc ngày hôm đó của Chúc Minh Nghi, đại bộ phận nữ sinh lớp cách vách cũng lấy đó làm cảnh giới, nhưng Lục đại thiếu gia vẫn như cũ…..

Bị làm phiền.

Hắn thật sự không quá giỏi trong việc giảng bài cho người khác, bời vì mỗi lần như vậy hắn cũng không hiểu được vì cái gì bọn họ lại không hiểu được mấy bài này …..

Đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ, chính là cùng các bạn học khác trong lớp thảo luận những đề mục khó, hoặc là giảng bài cho Giang Niên.

Trong mắt Lục đại thiếu gia, giải được đề mục khó là một điều khiến người ta vui vẻ, giảng bài cho Giang Niên lại còn là chuyện khiến cho hắn vui vẻ gấp bội.

Cho nên …..

Ngay khi có người hướng chỗ ngồi của Lục Trạch đi đến, Lục đại thiếu gia liền hành sự theo hoàn cảnh, chớp lấy thời cơ cầm đề mục chính sử địa đến chỗ của Giang Niên.

….. Sau đó, người chịu tội hiển nhiên là Tạ Minh, người vốn dĩ ở ngoài xem kịch vui vẻ.

Sau khi giảng bài lần thứ năm cho Chúc Minh Nghi, Tạ Minh – đồng học vô cùng thiện lương, tính tình tốt bụng rốt cuộc cũng nhịn không được.

Chờ Lục Trạch về chỗ sau khi hỏi bài Giang Niên xong, Tạ Minh không khỏi thở dài.

“Trạch ca”, hắn u oán vô cùng nhìn chằm chằm Lục Trạch, “Cậu rất vui đúng không?”

Lục Trạch tùy ý gật đầu.

Đúng vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Niên Niên nhà hắn ôn nhu lại đáng yêu vô cùng, giảng bài cho hắn cũng vô cùng kiên nhẫn, rõ ràng là học chuyên tự nhiên, vậy mà chính sử địa vẫn có thể học tốt như vậy.

Thật lợi hại.

Nhìn Lục Trạch không giấu được ý cười, Tạ Minh…..

Càng u oán thêm nhiều hơn.

Được rồi, hắn thống khổ như vậy, Trạch ca thì lại sướng như tiên.

Tạ Minh lại lần nữa thở dài.

Tiếng thở dài thật sự quá u oán, đến nỗi Lục Trạch không khỏi liếc mắt nhìn hắn.

Khai ân hỏi: “Sao vậy?”

“Trạch ca, cậu vui vui vẻ vẻ với Giang Niên như vậy, đã từng nghĩ đến tôi chưa?”

Lục Trạch nghĩ nghĩ một chút, liền hiểu Tạ Minh muốn nói gì.

Hắn biếng nhác cười một tiếng: “Không phải tôi đang giúp cậu sao? Trước đó không phải cậu khen Chúc Minh Nghi xinh đẹp với tôi à? Hiện tại có cơ hội giảng đề cho người rồi đó, không vui sao?”

Tạ Minh:”……”

Đột nhiên hắn liền hiểu bê đá đập chân mình là có ý gì.

Hắn dừng một chút: “Trạch ca, cậu cũng không thể nói như vậy mà …..”

“Hm?”

“Chúc Minh Nghi xinh đẹp, nhưng mà người ta cũng không để tâm đ ến tôi, cô ấy đến thì cậu chạy đi, tôi cứ như vậy mà ôm đống nợ, tôi cũng thảm quá mà.”

Tạ Minh nhớ đến mỗi lần mình bị bắt ép giảng đề cho Chúc Minh Nghi, Chúc Minh Nghi mặc dù trên mặt thì cười vậy thôi, thực tế tay đã nắm chặt đến nổi gân xanh rồi …..

Hắn cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Mẹ nó mỗi lần giảng đề cho Chúc Minh Nghi hắn cũng có vui vẻ gì đâu?

…..

Lục Trạch đang cùng tạ Minh tùy ý nói chuyện, dư quang khóe mắt Tạ Minh liền thấy Chúc Minh Nghi một lần nữa đang đến chỗ của bọn họ.

Chẳng qua có điểm kì lạ, chính là trên tay Chúc Minh Nghi không mang đề mục.

Tạ Minh lanh tay lẹ mắt tóm lấy Lục Trạch, tránh cho Lục Trạch lại lần nữa không có tình người mà chạy trốn để lại đống nợ cho hắn.

Chúc Minh Nghi đã đến bên cạnh Lục Trạch.

Dù sao hai người bọn họ cũng nối tiếng ở Minh Lễ, dù ngồi ở hàng sau nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của không ít người phía trước.

Đầu tiên chính là có người nhận ra Chúc Minh Nghi đang bên cạnh Lục Trạch, sau đó liều mạng ra hiệu cho đồng bọn cùng nhau xem náo nhiệt, lại sau đó …..

Giang Niên rốt cuộc cũng chú ý đến động tĩnh phía sau

Triệu Tâm Di vừa nhìn Chúc Minh Nghi cùng Lục Trạch, vừa nghiêng người sang: “Nữ sinh này sao thật là ….. như âm hồn không tan vậy trời? Cậu ấy không nhìn ra Lục Trạch toàn thân đều từ chối cậu ấy à? Chỉ thiếu chút treo mấy chữ ‘đừng làm khổ tôi nữa’ lên mặt thôi đó.”

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Giang Niên nhất định sẽ cười ra tiếng.

Chúc Minh Nghi như cũ là nụ cười ôn nhu, dịu dàng, thực lễ phép mà đứng trước mặt Lục Trạch.

“Bạn học Lục Trạch, hiện tại cậu có thời gian không? Tôi có chuyện một nói với cậu, cậu có tiện ra ngoài một chút không?”

Giang Niên mím môi trong tiềm thức.

Lục Trạch hiếm khi ngước mắt lên, nhìn Chúc Minh Nghi.

Chúc Minh Nghi liền cảm thấy tim mình nháy mắt đã đập nhanh hơn rất nhiều.

Đúng vậy, chính là đôi mắt siêu siêu siêu đẹp của hắn! Khi bước vào Minh Lễ, khi còn không biết Lục Trạch là ai, có bao nhiêu lợi hại thì cũng đã bị đôi mắt này thu hút hoàn toàn.

Lúc Lục Trạch muốn nói “không có thời gian”.

Tạ Minh giật giật áo hắn, nhìn Lục Trạch ra hiệu.

Làm bạn tốt cũng đã nhiều năm, Lục Trạch liếc mắt một cái đã nhìn ra Tạ Minh muốn nói cái gì.

Hắn lười nhác dời mắt, cả người đều mệt mỏi vô cùng.

Được rồi, giải quyết rõ ràng một lần vậy.

“Có thời gian”, Lục Trạch gật đầu, “Đợi lát nữa tan học, cửa thang lầu”.

Chúc Minh Nghi cảm thấy vui vẻ, hai mắt sáng lên, gật đầu với Lục Trạch: “Được được”.

Nói xong, Chúc Minh Nghi liền phấn khởi trở về lớp.

Giang Niên mím môi.

Trong nháy mắt, cô liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, không ít người nhìn qua nhìn lại giữa cô cùng Lục Trạch, còn có Chúc Minh Nghi.

Giang Niên thu hồi tầm mắt, cúi đầu đọc sách.

Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

Hạ Gia Dương cũng chú ý đến động tĩnh của Lục Trạch và Chúc Minh Nghi, hắn quay qua thoáng nhìn Giang Niên đọc sách, trên mặt cũng không thể hiện biểu cảm gì, không khỏi mở miệng an ủi: “Giang Niên, cậu yên tâm, A Trạch trong lòng hiểu rõ.”

Giang Niên ngẩng đầu, cười với Hạ Gia Dương: “Tôi biết mà.”

Biết thì biết, lúc tan học, nhìn Lục Trạch và Chúc Minh Nghi trước sau đi ra ngoài, Giang Niên vẫn không khỏi lấy lí do rót nước ấm để ra ngoài.

Nhờ thị lực tốt, Giang Niên nhìn qua đã thấy Lục Trạch và Chúc Minh Nghi đang đứng ở cửa cầu thang.

Lục Trạch vẫn mang bộ dáng lười nhác như bình thường, cả người dựa vào lan can, thờ ơ nghe Chúc Minh Nghi nói chuyện.

Chúc Minh Nghi dường như đang nói điều gì đó rất kích động, dù cách rất xa, Giang Niên vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của Chúc Minh Nghi.

Ngược lại, Lục Trạch lại như một vũng nước lặng không gợn sóng.

Giang Niên đi về hướng cửa thang lầu.

Lục Trạch đứng quay lưng về phía Giang Niên, cô cũng không thể thấy được biểu tình của Lục Trạch.

Sau đó, loáng thoáng nghe được Chúc Minh Nghi nói chuyện.

“….. Lục Trạch, tôi thích cậu từ lâu rồi, tôi cũng biết cậu không có bạn gái. Vì sao lại không thể cho tôi một cơ hội chứ? Nếu cậu chỉ là không muốn yêu sớm thời cấp ba, không sao cả, tôi có thể đợi. Thành tích của tôi cũng không kém, có thể theo cậu vào bất cứ trường đại học nào.” Chúc Minh Nghi thực thành khẩn, “Cậu cũng không cần trốn tránh tôi vậy mà, không thể cho tôi một cơ hội sao?”

Lục Trạch dường như im lặng một chút.

Giang Niên siết chặt bình nước trong tay, nghe thấy nhịp tim đang đập của mình.

Rất nhanh.

Như có bệnh vậy.

Giọng nói dễ nghe của nam sinh truyền đến: “….. Không cần phải đợi tôi.”

Dường như Chúc Minh Nghi đã sắp rơi nước mắt đến nơi.

“Lục Trạch, tôi có chỗ nào không tốt sao? Tôi không đủ xinh đẹp sao? Không đủ ưu tú sao?”

Khi Giang Niên quay về chỗ ngồi của mình, Triệu Tâm Di cầm bình nước: “Niên Niên, cho tôi một ít nước ấm đi, tôi uống thuốc cảm.”

Giang Niên ngơ ngác đem bình nước trong tay đưa cho Triệu Tâm Di.

Triệu Tâm Di nhận lấy, sau đó lắc lắc, kinh ngạc hỏi: “Cậu không phải đi lấy nước sao? Sao bình nước trống không vậy nè?”

Giang Niên không trả lời.

Triệu Tâm Di càng cảm thấy kì lạ, cô đưa tay quơ quơ trước mặt Giang Niên: “Giang Niên? Sao cậu lại ngẩn người rồi?”

Giang Niên không hề phản ứng lại.

Trong đầu cô chỉ toàn những lời nói vừa mới nghe được ở cửa cầu thang.

Lục Trạch nói.

“Tôi không biết cậu có xinh đẹp, ưu tú hay không, tôi cũng không để ý.”, hắn nói

“Trong mắt tôi chỉ có Giang Niên mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện