Editor: Boomtini

Giang Niên: “……”

Nghe Lục Trạch nói, cô không khỏi cảm thấy có chút khó tin.

….. Lục Trạch gắn camera trên người cô đúng không!

Bằng không thì sao lại biết tối ngày hôm đó cô viết cái gì trên bức tường tỏ tình chứ? Lục Trạch thấy cái khác thì không sao, nhưng mà cái này xấu hổ lắm đó.

Giang Niên càng nghĩ càng thấy khó tin: “Khương Thi Lam nói cho anh biết phải không?”

Lục Trạch biếng nhác dựa vào bàn Hạ Gia Dương, chân dài duỗi ra, tiêu sái vô cùng.

“Không phải, cũng không cần.”

Giang Niên càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào như vậy được.

Mặc dù những ngày qua Lục Trạch có đi ngang qua bức tường tỏ tình kia, mà trên đó nét này nét kia loạn như vậy, lớp này lớp khác chồng chéo lên nhau, hôm đó cô đã mất rất lâu mới tìm được dòng chữ trước kia mình viết.

Sao Lục Trạch có thể tìm được?!

Giang Niên ngẩng đầu, nhìn Lục Trạch chăm chú.

Lục Trạch cười cười: “Hôm đó em lên bục giảng lấy phấn màu, anh đã đoán được em muốn đến bức tường tỏ tình rồi, bởi vì phấn màu cũng không có tác dụng bao nhiêu. Sau đó, vừa lúc anh cũng rảnh nên đến đó xem một chút, vừa lúc thấy được dòng chữ kia của em, anh cũng đoán là em.”

Giang Niên: “…..”

Thật là ‘vừa lúc’ ha.

Quên đi, Giang Niên cũng không phản bác nữa.

Nói chuyện với một người có chỉ số IQ như Lục Trạch quả thực là bắt nạt chính mình mà.

Lục Trạch đứng thẳng dậy, cúi người về phía Giang Niên.

Hai mắt sáng ngời như muốn phát quang: “Giang Niên, câu kia của em ….. có tính không?”

Hai tai Giang Niên nháy mắt đỏ bừng, gương mặt nhanh chóng xuất hiện một tầng hồng nhạt như mới vừa phủ một lớp má hồng lên vậy.

Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp cũng bởi vì một tầng ửng hồng này mà càng thêm động lòng người.

Lục Trạch nhìn thẳng vào Giang Niên, trong lòng như có lông vũ quét qua, càng thêm ngứa ngáy.

Lục Trạch trước giờ vẫn luôn không hiểu “lo lắng” rốt cuộc sẽ như thế nào, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Điều hắn lo lắng chính là —–

Vì sao đến giờ bọn họ vẫn còn học lớp mười một? Sao không nhanh chóng thi đại học luôn đi?

Thi đại học xong rồi, Giang Niên có thể trở thành bạn gái của hắn, hắn …..

Hắn có thể hôn Giang Niên rồi.

Có lẽ vì ánh mắt của Lục Trạch quá thẳng thắn, Giang Niên không khỏi nuốt nước miếng, thoáng tránh đi ánh mắt của Lục Trạch.

Ngại ngùng nửa ngày mới cắn môi nói ra.

“….. Tính.”

Giây tiếp theo, trong lòng Giang Niên liền tràn ngập cảm giác xấu hổ cùng buồn bực.

Thật là, nội dung trên bức tường tỏ tình kia xấu hổ như vậy, Lục Trạch vừa đến đã thấy được thì thôi đi, sao lại còn nói ra vậy chứ?

Nói ra cũng không quan trọng, lúc này nhất định phải hỏi cô có giữ lời hay không!

Giang Niên cô chính là kiểu người nói lời không giữ lấy lời sao!

Lại liếc nhìn biểu tình của Lục Trạch, Giang Niên liền chú ý đến nụ cười sau khi nhận được câu trả lời của hắn.

Rõ ràng hiện tại là mùa hè, nhưng Giang Niên bỗng dưng cảm thấy …..

Trong thoáng chốc, xuân về hoa nở.

Cô mím môi, lại lần nữa có chút ngược ngùng hướng mặt sang chỗ khác, trong đầu nghĩ nghĩ —–

Quên đi, xấu hổ thì xấu hổ thôi, có sao đâu.

Trạch ca cười vui vẻ như vậy xem ra cũng không dễ dàng chút nào

#nhan cẩu không hề có tôn nghiêm#

Giang Niên trong lòng suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lục Trạch.

“Ok, vào học thôi” Lục đại thiếu gia cười tươi như hoa, hận không thể cho cả thế giới ngoài kia biết hắn đang vui sướng như thế nào, “Anh đảm bảo với em lần này thi cuối kỳ vô cùng thuận lợi, một chút vấn đề cũng không có.”

Giang Niên: “…..”

Không biết sao, đột nhiên Giang Niên cảm thấy điều tốt mình nhận được đến quá nhanh chóng rồi.

Thi cuối kì sắp diễn ra.

Dưới sự phụ đạo của Lục Trạch, Giang Niên không thể không thừa nhận cô đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Lối tư duy của Lục Trạch không giống cô.

Nói như thế nào nhỉ ….. Giang Niên luôn cảm thấy Lục Trạch rất đỉnh, khi đọc qua đề bài, hắn đã có thể nhanh chóng tìm ra cách giải nhanh nhất.

Cùng một bài toán, cả cô và Lục Trạch đều làm đúng, nhưng phương pháp và tư duy của Lục Trạch lại nhanh chóng và thuận tiện hơn, trình cao hơn.

Giang Niên lần thứ một vạn không khỏi thở dài, đầu óc của Lục Trạch rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?

Đều là người với người như nhau sao lại có thể khác khác nhau vậy chứ?

Hơn nữa, nền tảng cơ sở của Lục Trạch cũng rất vững, nhiều khi có những cái khái niệm rất nhỏ, Lục Trạch đều có thể nói ra vanh vách.

Giang Niên một lần nữa nhận ra sự yếu kém của mình, cô lại liều mạng nỗ lực để có thể theo kịp Lục Trạch.

Thi cuối kì lần này, nhờ có Lục Trạch phụ đạo, Giang Niên cảm thấy lần thi cuối kì này suôn sẻ hơn trước rất nhiều.

Chỉ là, dù sao học sinh cũng không thích thi cử, cho dù cô thi tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng Giang Niên vẫn như cũ không hề thích tí nào.

Sau khi thi xong tiếng anh, cô trở lại phòng học, dọn dẹp đồ đạc một chút sau đó ngồi nghỉ ngơi, cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Quả thực là rất mệt mỏi, loại mệt mỏi về tinh thần như thế này cô thật sự chịu không nổi.

Đang tính quay qua nói chuyện với Đoạn Kế Hâm và Thi Vũ, liền thấy Diêu Tử Kiệt bước vào lớp, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thư thái, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mệt mỏi của mọi người trong lớp.

“Mọi người thi thế nào rồi?” Diêu Tử Kiệt đến bên bục giảng, cười nói.

Nghe thấy đủ loại câu trả lời khác nhau, Diêu Tử Kiệt lại cười “Vẫn là muốn nói một câu chúc mừng mọi người bước vào kì nghỉ cuối cùng trước khi lên lớp mười hai.”

….. nói đến đây thôi được không.

“Phiếu điểm cũng như trước kia thôi, sẽ gửi cho mọi người dưới dạng email và gửi về nhà, các em chú ý kiểm tra và nhận nhé. Tháng chín chúng ta lại khai giảng, mọi người sẽ nhận được giấy báo xếp lớp, lúc đó thì lớp 19 chúng ta sẽ không lưu động nữa, mọi người sẽ bắt đầu bước vào năm cuối cấp.” Diêu Tử Kiệt dừng một chút, sau đó tiếp tục, “Cao trung có ba năm, các em đã qua hai năm rồi, chỉ còn một năm nữa thôi, thầy mong tất cả đều cố gắng. Nghỉ hè lần này, trừ bỏ nghỉ ngơi thật tốt, cũng hi vọng các em không quá ham chơi, phải nghiêm túc học hành, nếu không lại quên hết bài vở chữ nghĩa đó, mọi người rõ chưa?”

Mọi người trong lớp vô lực mà lên tiếng.

Diêu Tử Kiệt cũng không thèm để ý, những điều nên nói hắn cũng đã nói rồi, mọi người có nghe lọt câu nào hay không cũng không liên quan đến hắn.

“Hơnnữa, còn có một việc cuối cùng.” Diêu Tử Kiệt tiếp tục, “30 tháng 6 hằng năm Minh Lễ chúng ta đều tổ chức lẽ tốt nghiệp, tuy rằng ngày đó trường không có yêu cầu các em đến, nhưng nếu hôm đó các em không có việc gì cũng có thể đến đây xem qua một chút. Dự lễ này xong cũng coi như hoàn toàn tạm biệt năm mười một, vào thời gian này năm sau, các em cũng đã kết thúc kì thi đại học rồi.”

Rõ ràng mọi người đều hứng thú với tin tức này.

Mấy bữa tiệc như lễ tốt nghiệp, không khí vẫn luôn quan trọng nhất, Minh Lễ yêu cầu mỗi lớp mười hai đều phải có một tiết mục, cũng không cần phải tỉ mỉ chuẩn bị, dù sao mấy từ ngữ như “tốt nghiệp”, tùy tùy tiện tiện nói vài câu vài lời cũng có thể khiến những người trẻ tuổi này khóc như mưa.

Trước đó cô luôn cảm thấy mấy từ ngữ như “tốt nghiệp” đối với cô còn rất xa vời, nhưng lại không nghĩ đến, qua một năm nữa thôi, từ này sẽ là của cô rồi.

Giang Niên suy nghĩ một chút, liền thấy điện thoại trong ngăn bàn sáng lên.

Quả nhiên là Khương Thi Lam.

[ Thi Lam: Niên Niên, ngày 30 cùng nhau đến xem lễ tốt nghiệp đi!!! ]

Giang Niên bật cười.

[ Sao Trời: Được nha, vừa rồi thi văn câu sai nhiêu câu đó? ]

[ Thi Lam: ….. ]

[ Thi Lam: Ôi cái đệch, đừng nhắc đến nữa, mình lại sao con mẹ nó chép nguyên cả bài rồi! Cậu không biết đâu, mình hiện tại đã thành đại biểu sao bài của lớp chúng ta rồi đó, bởi vì lần nào kiểm tra cũng không đúng tuyệt đối nên cứ kiểm tra lần nào là mình sao lần đó! ]

Giang Niên càng cười đến vui vẻ.

Quả nhiên, niềm vui của con người ta đến từ sự đau khổ của người khác.

May mắn làm sao, năm nay giáo viên văn của cô không phải là Phương Tầm Thúy.

/******************/

Chẳng qua là ….

Giang Niên thực sự không nghĩ đến lễ tốt nghiệp sẽ có nhiều người đến như vậy.

Cô cùng Khương Thi Lam đến buổi chiều của lễ tốt nghiệp cũng không quá hứng thú, nên vẫn ở ngoài ăn cơm chiều, sau đó lại vừa vặn gặp lại bé mèo ragdoll xinh xinh lâu rồi không thấy, Giang Niên liền cùng Khương Thi Lam ngồi xổm xuống vui đùa với mèo, gần sát giờ mới về trường học.

Vội vàng đến, kết quả chính là …..

Hội trường căn bản không còn chỗ trống nào cả.

Giang Niên cùng Khương Thi Lam nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Hai người bọn cô vốn nghĩ rằng sẽ không có bao nhiêu người đâu, nhưng sao bây giờ lại đông như vậy …..?

Giang Niên cùng Khương Thi Lam đi vào từ cửa sau, Giang Niên đứng ở nơi cao nhất nhìn khắp nơi cũng không tìm được chỗ ngồi.

Khương Thi Lam cũng sửng sốt vô cùng: “….. Niên Niên, đừng nói với mình hôm nay chúng ta sẽ đứng xem suốt buổi đó chứ?”

Giang Niên cũng không nói nên lời.

Cái này ….. không phải quá rõ ràng rồi sao?

Giang Niên nghĩ nghĩ, sau đó vỗ nhẹ vai của một nữ sinh đang ngồi ở hàng ghế cuối, đợi người kia quay lại mới tò mò hỏi: “Bạn học, không phải còn khoảng mười phút nữa mới bắt đầu sao? Sao giờ đã nhiều người vậy rồi?”

Nữ sinh kia lắc lắc điện thoại trong tay: “Cậu không biết sao? Diễn đàn Minh Lễ đã sắp nổ tung rồi đó, thứ nhất là bởi vì hôm nay Lục Trạch chính là người được sắp xếp trao hoa cho học sinh tốt nghiệp xuất sắc, thứ hai chính là …..”

Nữ sinh kia lộ rõ vẻ mặt hưng phấn: “Hôm nay học sinh xuất sắc của khóa trước cũng đến phát biểu, chính là học trưởng Từ Lâm Thanh đó!”

Giang Niên cùng Khương Thi Lam nhìn nhau, hai người càng cảm thấy khó có thể tin được.

Cô cũng không để ý đến chương trình của lễ tốt nghiệp, Giang Niên thật sự không biết Từ Lâm Thanh hôm nay sẽ phát biểu.

Còn về việc Lục Trạch trao hoa.

Cô đã biết từ đầu rồi.

Bởi vì ngày hôm qua Lục Trạch có gọi cô ra, lấy danh nghĩa “diễn tập” đã trịnh trọng tặng cô một đóa hoa hồng rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Niên không khỏi đỏ mặt.

Bất quá, Từ Lâm Thanh thế nhưng lại đến đây a!

Bảo sao hôm nay lại đông như vậy …..

Giang Niên càng thêm tiếc hận, giờ thậm chí cô còn không có chỗ ngồi nữa…..

Khi cô đang tràn ngập tiếc nuối, điện thoại cô đã sáng lên.

Cô tùy ý mở lên nhìn thoáng qua.

[ mãn nhãn sao trời: em đang tìm chỗ ngồi sao? ]

Giang Niên sửng sốt.

Bên kia thực mau gửi đến một tin nhắn khác.

[ mãn nhãn sao trời: gọi một tiếng ‘anh ơi’ (*) đi, anh dẫn em đến ghế hàng thứ hai. ]

(*) nguyên văn là ‘thân ái’, ái – yêu á, sát nghĩa chính là ‘honey’, kiểu gọi của mấy cặp đôi, nhưng mà mình nghĩ vậy hợp hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện