"Vỹ Điệp, qua đây ngồi."

Giọng nói âm u hữu lực, Yên Đới Nam tỏ ra thân thiết vương tay ấm áp ra trước, nét mặt vô cùng dịu dàng.

Hơn một năm qua chưa từng thấy hắn chú ý đến cô gái kia nhiều đến như vậy, làm cho hai người kia càng lúc càng lo sợ sẽ bị Vỹ Điệp cướp mất vị trí.

"Vỹ Điệp."

Tiếng gọi thứ hai, bàn tay mất kiên nhẫn dần buông xuống, cảm xúc thay đổi một cách nhanh chóng vừa đúng lúc Vỹ Điệp xoay mặt nhìn hắn.

Ánh mắt lãnh lệ hàn ý hướng trực diện không chút kiêng dè, Vỹ Điệp chán ghét ra mặt trước bộ dáng ngả ngớn bất lương.

"Yên Đới Nam, tôi không thích ngồi chung, anh cứ tự nhiên với họ đi, đừng để mắt đến tôi."

Cô không khách khí từ chối, lườm mắt khinh bỉ rồi nhìn ra khung cảnh ngoài đường, từng khung cảnh lướt qua như thước phim, cô chẳng hề quan tâm tới kẻ ngồi ở kia đã nổi giận.

"Nhanh!"

Thanh âm cứng như băng, Yên Đới Nam bực bội với thái độ trịch thượng, vầng trán rộng nổi từng tầng gân guốc, một mảng tối đen bao phủ lấy khuôn mặt hắn.

Vỹ Điệp vờ như mắt điếc tai ngơ, bình thản chống cằm, dáng chặt tầm nhìn ra ngoài, ngoan cố đối đầu với hắn.

"Yến Vỹ Điệp..."

Người đàn ông đạt giới hạn chịu đựng, cô vẫn thờ ơ không thèm đoái hoài, Tịch Nhan trông sắc mặt hắn đang bực lại nắm lấy thời cơ ve vãn, tự mình nhào vào lòng hắn, ngọt ngào xoa dịu.

"Đới Nam, chị cả không thích anh đừng ép! Chị ấy vừa khỏi bệnh, nên để chị ấy thoải mái một chút."

"Biết cái gì mà nói? Cô cút qua bên kia!"

Thời điểm này, hắn nghe chẳng lọt tai mấy lời nịnh nọt, thẳng tay đẩy Tịch Nhan ra, trực tiếp sang thẳng chỗ Vỹ Điệp.

Hắn cố ý ngồi thật sát với cô, dồn ép thân thể bé nhỏ vào một góc.

"Yên Đới Nam, anh hết chỗ rồi sao?"

Vỹ Điệp phản ứng kịch liệt, định qua chỗ khác ngồi, hắn lại luồn tay qua eo nhỏ, dùng sức bợ đỡ cô ngồi lên đùi hắn, giam cầm cô trong vòng tay.

"Yên Đới Nam!"

"Ngồi im, em quậy thì đừng trách tôi!"

Hắn lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô chòng chọc.

Hơi thở hổn hển làm cô cảm thấy nguy hiểm, không biết vì sao lại kịch liệt sợ đến như vậy, mỗi lần ở gần hắn thì không tài nào đầu óc bình tĩnh nổi.

Hô hấp có phần không thông, vẻ sợ sệt của cô cũng làm hắn thản bớt một chút hung hăng, hắn khẽ lướt ngón tay lên phiếm má hồng hào, dịu dàng nói.

"Ngoan một chút, tôi sẽ không mạnh tay với em."

Vỹ Điệp nuốt một ngụm khí lạnh, không nói cũng không có hành động đáp lại, cô hướng mắt xuống dưới nhìn trong vô định.

Yên Đới Nam đặc biệt thích cô im lặng như thế, làm cho hắn cầm lòng không đặng hôn lên mái tóc đen mềm, cử chỉ yêu chiều không thiếu đi sự quan tâm, hoàn toàn khác với cách hắn đối đãi với hai người kia.

Tịch Nhan và Uyên Hà chứng kiến phải sinh lòng ghen ghét, lườm đến đỏ cả hai mắt, gần như đổ tội cho Vỹ Điệp đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt.

Còn Vỹ Điệp, bị cưỡng ép không dám phật lòng, miễn cưỡng để hắn tùy ý ôm mình, đường dài thỉnh thoảng cô khó chịu sẽ động đậy vài cái nhưng cũng không dám làm ảnh hưởng đến hắn.

Đi hơn 3h đồng hồ chưa đến nơi, Vỹ Điệp mệt mỏi, từ lúc nào cô lại tựa vào ngực hắn ngủ say, hai cô gái kia cũng ngủ. Chỉ duy nhất người đàn ông còn nhìn ra khung cảnh ảm đạm.

Hắn nhàn rỗi gõ nhịp tay lên bắp đùi mịn màng của Vỹ Điệp, thấy cô ngoan ngoãn hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nhỏ, lại hôn tiếp đến gò má, sống mũi, cả đôi môi đỏ mọng cũng không bỏ qua.

Một cảnh ái muội này lại vô tình để Uyên Hà nhìn thấy, cô ta vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, trong lòng âm thầm ghi thù với Vỹ Điệp.

Đi thêm tầm hơn 1h cũng đến nơi, xe dừng lại cũng là lúc Vỹ Điệp mở mắt, người đàn ông vẫn còn đang ôm chặt cô.

Toàn thân ngồi quá lâu mà tê tê, nhất thời còn chưa thể kịp vận động, tài xế mở cửa hắn liền chủ động bòng luôn cô ra ngoài.

"Bỏ tôi ra, anh làm gì vậy?"

"Im, có người ở đây đấy!"

Hắn nhỏ tiếng cảnh cáo, Vỹ Điệp khi này mới vội nhìn ra, nơi hắn đưa cô tới là một đồng cỏ mềm bát ngát không thấy điểm dừng. Mây trắng phủ đầy tựa như với tay là có thể chạm tới.

Khung cảnh thơ mộng cứ như trong truyện tranh, gió ở đây khá to, làm những ngọn cỏ lả lướt như sóng nước.

Vỹ Điệp là người thích đọc truyện và tiểu thuyết, cực kỳ thích những cảnh thơ mộng như vậy, vô thức cô ngoài ý muốn mỉm cười.

"Thích không?"

Giọng nói ôn nhu, hắn hướng mắt nhìn xuống, cô gái nhỏ tuy không đáp nhưng nụ duyên của cô đã trả lời thay cho tất cả.

Chiếc răng khểnh bé xinh mỗi lần lộ ra sau nụ cười lại làm hắn điêu đứng, ở nơi không nhìn thấy hắn cũng cười lên rất ưng bụng.

Vỹ Điệp chú ý quan sát xung quanh, ở nơi đất trống cách bãi cỏ không xa có vài chiếc liều đã được dựng, còn có những vị khách được hắn mời tới, là những người từng đến biệt thự, còn có cả cô gái từng được cô tặng hoa.

Bấy giờ, cô mới biết vì sao hắn lại đưa cô đi, vì cô có ấn tượng tốt với những người này, có lẽ là do họ đã bảo hắn dẫn cô theo.

Yên Đới Nam bòng cô đi đến đó, bày ra vẻ yêu thương vợ trước mặt người khác, chầm chậm thả cô xuống.

"Mọi người đã đến đủ chưa?"

"Vẫn chưa còn vài người nữa, Quách Tổng cũng đang trên đường đến."

Một người trong đó đáp lại câu hỏi của hắn.

Giữa hắn và những người này đang có quan hệ khá tốt, cho nên hắn mới cùng họ tổ chức một buổi cắm trại ngoài trời, bao trọn cả khu yên tĩnh này.

Trong khi chờ đợi những người còn lại, hắn sai người dựng liều, đem những đồ dùng cho buổi cắm trại ra khỏi xe, tụ tập ngồi tán dóc.

Một lúc sau, cũng có thêm vài chiếc xe nữa đi đến, Quách Hạo Minh cũng có mặt, bắt đầu vào cuộc chơi.

Chuyến di có tận 15 người, cắm trại ở ngoài trời nên họ đều tự chuẩn bị thức ăn và đồ uống cần thiết.

Họ nhóm lửa tưng bừng vui chơi, Vỹ Điệp lúc đầu còn hứng thú giờ đã không thể cười, cô vốn không thích ồn ào, vả lại, cô chỉ là được hắn đưa theo để lấy lòng những người kia, vốn không hòa nhập.

Cho nên, cô chỉ ở lại một chút liền tìm cớ xin phép về liều của mình.

Đến tận chiều tối, ánh sáng cam nhã chiếu rọi, gió cũng nhẹ hơn cô rời khỏi liều, đi dạo vào khu đồng cỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện