Vỹ Điệp dần bị nhu cầu sinh lý thức dậy chiếm cứ lấy ý thức, thanh âm nỉ non thở ra ngày càng gấp gáp. Hắn nắm chặt eo, sau đó bóp vào kiều mông trắng nõn, bàn tay hắn đầy nước vuốt ve lên đó rồi tách rộng ra, làm cánh mông lớn cũng nhiễm đầy nước sáng bóng lên.

Tư thế này làm hắn thấy rõ đóa hoa xinh đẹp đỏ tươi, hai bên môi tách rộng tràn đầy xuân thủy, cánh hoa run rẩy khép vào nhả ra như muốn câu dẫn hắn.

Hắn không nhẫn nại được nữa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo thúc dị vật cứng nóng vào bên trong thân thể cô.

"MỘT!"

Người đàn ông sáp chặt vào người cô không còn khe hở, cơ đùi rắn chắc ép vào xương hông mềm mại, đâm thọc vào nơi nhu nhược nhất. Tiết tấu thong thả trầm trọng, hắn từ từ đưa vào rồi lại rút ra, cố khiêu khích cô mà không chọc hết nguyên cây vào, chỉ để vào một nửa, cười tà tà kề sát trêu chọc.

Đóa hoa ướt nóng dần dần đón nhận lấy hắn, thừa nhận xâm lấn, mỗi cú va chạm dần dần nhập sâu thêm một ít, cuối cùng đâm lút cán tới tận cùng tử cung, bên trong nóng ướt làm hắn muốn nổ tung.

Đầu óc Vỹ Điệp là một mớ nhục nhã, nhưng cơ thể lại không phản kháng, nhẫn nhịn chịu đựng, cô khẽ r.ên rỉ ngâm lên, đại não dần nghe theo phản ứng nguyên thủy.

Dị vật thô lớn cọ sát các ngóc ngách, cảm giác mãnh liệt tràn đầy này khiến cô thất thố khóc lên.

"Ưm...ưm! Vỹ Điệp, đúng là chỉ có em thích hợp nhất..."

Hắn nâng mông cô lên cao, hai tay đè chặt hông bắt cô phối hợp, mỗi lần va cham sâu thì kéo theo một ít thịt hồng tươi mới bên trong lộ ra, tiếng thở dốc của người đàn ông cùng với tiếng r.ên rỉ của cô gái hòa nhập vào cuộc giao hoan.

Yến Vỹ Điệp cắn lấy mu bàn tay, lúc hắn nhắm mắt tận hưởng cô lại đay nghiến trong tâm, hung tàn nhìn hắn.

- Hèn hạ, vô liêm sỉ! - Yên Đới Nam, anh yêu thích cơ thể này đến thế thì cứ từ từ mà chờ tôi đá anh xuống địa ngục đi!

Xưa giờ chưa thay đổi, hắn vẫn thích nhất là từ phía sau đâm vào bên trong, bởi chỉ có như thế mới có thể chặt chẽ khống chế cô ngoan ngoãn, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể cao trào dưới thân hắn.

Hắn tăng nhanh tiết tấu gia tốc đâm sâu vào, sáp chặt lên mông lớn vang lên tiếng động, dị vật càng làm càng sưng trướng dữ tợn. Cô cảm nhận rõ thứ nóng bỏng hung hãn xỏ xiên vào trong, mỗi cú đâm nhập vào mạnh mẽ phát ra những tiếng nhơ nhớp, làm toàn thân cô tê dại, đầu óc trống rỗng.

Vỹ Điệp dần quen với tiết tấu ra rồi lại vào, khoái cảm như thủy triều dâng lên, thở gấp đứt quãng.

"A a a..."

Cô vất vả văn vẹo thân thể nhưng đã bị hắn giữ chặt không động đậy nổi, hắn động eo di chuyển nhanh hơn, làm tới làm lui nhục nhã đến như vậy, mà cô lại đạt tới cực hạn sung sướng. Kích thích kinh người thế này, cô không thể chịu nổi, chỉ biết chới với đón lấy từng cứ nhấp của hắn, mắt hoa dần lên, không nhìn rõ cái gì nữa.

"Thích không? Kêu to lên, nơi này chỉ có hai chúng ta."

Hắn từ phía sau vừa cười ngả ngớn d.âm tà, cô khóc lóc như tiếng cầu hoan gọi mời, khiến hắn tham lam ra vào, không biết thỏa mãn là gì.

Dị vật rút ra, tiếp tục trêu chọc khiêu gợi cô, tay thô dài lạnh lẽo trực tiếp cắm vào bên trong đang nóng bỏng làm cô rùng mình, hai chân tuyết trắng run rẩy bị hắn kéo lên cao, lộ rõ địa phương thần bí, đôi mắt thẹn thùng vùi mặt vào gối ren.

"Aa ~"

Hắn giữ chân thật chặt không cho phép khép lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hạ thể của cô đang bị ngón tay chọc ra chọc vào, mài đến sưng đỏ nước chảy d.ầm dề.

"Cơ thể em thành thật quá...thích đến thế rồi..."

Cô bị hắn sỉ nhục, chỉ biết ngâm khóc chịu trận, ngón tay nhét sâu vào trong, nghiền nát, cảm giác này so với lúc đạt cao trào mãnh liệt không kém.

Thân thể tuyết trắng mềm mại rệu rã, hắn đỡ cô dậy, khiến cô quỳ bò mặt đối diện với thứ giữa háng đang hưng phấn đứng thẳng.

"Há miệng ra!"

Dịch ướt còn dính trên dị vật bóng nhẫy nóng bỏng chĩa thẳng vào mặt, trước đây cũng chưa phải là chưa từng bị hắn bắt ép, nhưng bây giờ có chút khác những lần trước. Bởi vì hiện giờ cô hận hắn thấu xương tủy, chỉ thấy kinh tởm, không còn hân hoan.

Tâm trí cố gắng lắm mới lấn át biểu cảm giận dữ không lộ ra ngoài. Cô nhìn thứ kia còn to lớn, bình tĩnh bày ra bộ dáng ham muốn, vô thức liếm môi thèm khát.

"Ngậm lấy nó, ngay lập tức."

Hắn muốn từ từ dậy dỗ cô, muốn cô chủ động làm cho mình, sau đó khi cô không chịu nổi kích thích nữa, mới đem cây gậy cắm vào trong.

Thanh âm hắn nói là mê lực bức ép, cô nhanh chóng run rẩy mở đôi môi đỏ mọng ra, ngậm lấy dị vật thô cứng, trong mắt dường như chỉ tồn tại mỗi thù hận, muốn một phát cắn đứt.

"Ừm~"

Thứ này quá lớn cô khó khăn lắm mới nuốt được vào trong miệng, toàn là hương vị đậm đặc nam tính. Miệng nhỏ xinh đẹp mềm mại kiều nộn mang đến cảm giác bao bọc ẩm ướt vô cùng, có khi cô chỉ cần giữ yên như vậy không cần động cũng đủ làm cho hắn rối loạn, một cỗ khoái cảm từ đại não truyền xuống, thiếu chút nữa làm hắn mất khống chế.

"Ngon không? Ngày ngày đều cho em ăn nhé?"

Giọng vần đục thô nặng đè nén nói ra, khoái ý run rẩy trầm thấp gợi cảm trí mạng.

Mái tóc đen dài rối tung theo mỗi nhịp chuyền động vào trong miệng, khiến cô gần như không thở nổi.

"Ưm..ưm...lớn quá..."

Hơi thở động dục đầy trong miệng, dữ tợn vận động, coi miệng nhỏ như đóa hoa ở phía dưới, trực tiếp đè ép đẩy ra đẩy vào. Cô phải căng miệng lớn hết cỡ, phồng má nhức mỏi để thu nạp thứ to lớn đó, đầu nhỏ lắc lên lắc xuống.

"A a a!"

Cô hét lên chói tai, lại bị dị vật chặn lại thanh âm, hắn dí chặt vào mặt.

"Không được nhả ra."

Vỹ Điệp nuốt nhục nhã, chỉ biết mở miệng hết sức ngậm lấy, gân xanh nổi gồ lên mài sát vào miệng nóng rát.

"A a ~"

Hắn nhìn gò má tuyết trắng sáp gần giữa háng, sung sướng cực hạn, càng dí sát lút cán vào trong miệng.

Khoang miệng nhỏ bé yếu ớt cố gắng mút chặt, hàm răng vô thức cọ nhẹ vào làm hắn run lên không chịu nổi, phun ra tinh hoa đầy trong miệng.

"Ọe..."

Vỹ Điệp chịu không nỗi mùi tanh nồng, kinh tởm mà nôn ngay lập tức, một phần vô tình nhanh chóng nuốt vào, cảm nhận chất lỏng từ họng chảy xuống dạ dày nóng bỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện