Dưới ngọn đèn dầu, có người phát giác ra vị trí của Yến Vỹ Điệp đang ngồi khóc, vô tình hô lên một tiếng.
"Ai thế kia?"
Cô gái nhỏ lập tức bị kinh động phản ứng, xoay đầu để lộ hai mắt mèo long lanh nhiễm nước, mái tóc Hime lả lướt trong gió nhẹ nhịp nhàng, cả người toát ra dáng vẻ nhu mềm yếu đuối, làm cho người ta chỉ muốn che chở.
Trời tối Vỹ Điệp chẳng nhìn rõ được mặt mũi của những vị khách không mời, cô hớt hải đứng bật dậy cầm ngọn đèn soi, vô tình soi luôn cả thân hình mảnh mai yếu ớt.
Cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng rộng rãi tựa hồ như công chúa, may mắn bên trong có mặt đồ lót nên không bị lộ, cộng thêm chất vải của chiếc đầm này khá dầy dặn, khó mà có thể thấy được da thịt.
"Vỹ Điệp, là em phải không?"
Yên Đới Nam lãnh đạm nói, trong lòng hắn biết rõ là Vỹ Điệp nhưng vẫn cố ý hỏi, miễn cưỡng cô phải trả lời.
"Phải, là em."
Vỹ Điệp buông ngọn đèn xuống, vẻ mặt thay đổi rất nhanh, nặn ra nụ cười khó coi kinh khủng. Bởi bên cạnh hắn có rất nhiều người lạ mặt đang nhìn cô chòng chọc. Hắn còn đang ra hiệu bằng ánh mắt, bắt cô phải diễn kịch như mọi khi.
Cô hiểu ý hắn tự động bước đến chỗ hắn, cách vài bước chân thì tới nơi, hắn như người mất kiên nhẫn vương tay dùng sức kéo cô qua.
Ngọn đèn trong tay cô bị hắn lấy đi, đưa cho người làm, dưới ánh sáng mờ nhạt hắn tùy tiện luồn tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, tỏ ra thân mật.
"Sao em ra ngoài đây một mình thế kia?"
Giọng nói ôn nhu, hắn diễn trò quan tâm trước mặt người khác, làm cho một người đàn ông với vẻ ngoài giống như một thiếu niên, bị gương mặt của cô thu hút từ lần đầu nhìn thấy, tò mò hỏi.
"Yên chủ, đây là ai?"
"Quách Tổng, đây là vợ tôi, Yến Vỹ Điệp."
Yên Đới Nam trịnh trọng giới thiệu với người xung quanh, để thêm tăng tình cảm hắn cư nhiên hôn lên trán nhỏ, mà Vỹ Điệp lại không dám tránh né, miễn cưỡng nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn.
Hắn rời môi, xoa má cô thật yêu chiều môi bạc cố ý ghé sát vào tai cô, nhắc nhở.
"Làm cho tốt, đừng để tôi đem xác người thân của em đến."
Vỹ Điệp không dám phật lòng, đây là nhiệm vụ của cô mỗi khi có người đến biệt thự. Yên Đới Nam luôn bắt cô làm một người vợ ngoan ngoãn, yêu chồng hết mực trước con mắt của người khác.
Nếu cô có dụng tâm không tốt, hắn đương nhiên xử lý người nhà của cô một cách thâm độc. Vỹ Điệp trước đây không phải không từng chống đối trò dối trá này, kết quả bố của cô bị tai nạn, mà tai nạn đó do một tay hắn âm thầm gây ra. Cho nên, cô rất sợ, không thể làm mích lòng hắn.
Đi cạnh hắn toàn những người có máu mặt trong giới thượng lưu, cô càng phải biết điều thì gia đình cô mới sống yên.
Hắn bắt đầu làm một người chồng dịu dàng, giới thiệu với cô từng người.
Người đàn ông vừa hỏi thăm thân phận của cô là Quách Tổng, tên là Quách Hạo Minh, nắm giữ trong tay tập đoàn lớn, và Quách Thị đứng thứ 5 trong nước.
Người này có thế lực không đơn giản nên Yên Đới Nam phải luôn thận trọng trong lời nói, càng phải thể hiện bản thân là người có uy quyền từ công việc tới chuyện gia đình.
Ai ở đây cũng biết hắn có một vợ và hai nhân tình, chỉ là không tin hắn lại có tài khiến cả ba cô gái sống chung đều rất hòa thuận.
Quách Hạo Minh là con người bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong ấm áp, rất tinh tế khi quan sát phụ nữ.
Anh nhìn thấy trên mặt Yến Vỹ Điệp sáng bóng bởi vệt nước, không hỏi cũng biết cô đang buồn. Đáng lẽ anh không nên xen vào, nhưng không hiểu sao nhìn ánh mắt yếu nhược của cô mà lòng anh cảm thấy khó chịu, buộc miệng hỏi.
"Sao quý phu nhân của Yên chủ lại trông như vừa mới khóc thế kia?"
"Tôi sợ tối, đèn điện cúp hết nên tôi giật mình khóc thôi."
Vỹ Điệp ảm đạm nói, người khác có giả ngơ cũng nhìn ra cô nói dối, nhưng không một ai muốn vạch trần, dẫu sao đây cũng là chuyện gia đình người ta, họ lại lần đầu gặp Vỹ Điệp nên không ai muốn xen vào.
"Yên phu nhân...có lẽ là sợ lắm..."
Giọng nói hàm ý, Quách Hạo Minh đành cười trừ, nhanh chóng điều chỉnh lại tác phong coi như chưa từng nói gì.
Nhưng, làm sao người ta không nhận ra chút tình ý trong câu nói ? Đặc biệt, Yên Đới Nam là kẻ chiếm hữu cao, hắn nhìn ra ánh mắt có chút động lòng của Quách Hạo Minh, cố tình xoa lên eo Vỹ Điệp, 9 phần giống với sàm sỡ, tỏ ra thân mật quá mức trước mặt người khác.
"Vợ của tôi rất nhát gan, thật sự cô ấy như thỏ nhỏ vậy, cho nên tôi làm việc không dám mang cô ấy theo.
Hôm nay để mọi người trông thấy cô ấy nhút nhát như vậy thật mất mặt, mong là mọi người bỏ qua đừng chú ý."
Ngôn từ chậm rãi, hắn cười một cách ác ý, làm cho ai nấy cũng đều lắc đầu phủ nhận.
Đèn trong biệt thự vào lúc căng thẳng bất thình lình sáng lên, người ở ngoài vườn từng người lộ rõ diện mạo.
Yến Vỹ Điệp khi này mới để ý diện mạo của người đàn ông vừa mới nói chuyện.
Trái ngược với một quý ông lịch lãm, Quách Hạo Minh thoạt nhìn không mấy chững chạc, giống một cậu badboy, đầu tóc hơi xoăn xoăn lãng tử, bên cằm phải còn có một nốt ruồi nhỏ rất thu hút người khác, chỉ cần cười nhẹ thì đã đủ đốn hàng triệu trái tim phụ nữ.
Chốc chốc Vỹ Điệp trông Quách Hạo Minh lại có đôi nét giống em trai của cô, vô thức cười nhẹ, mà nụ cười này lại lọt vào mắt hai người đàn ông.
Chiếc răng khểnh đáng yêu mê đắm Quách Hạo Minh, nụ cười duyên làm Yên Đới Nam ghen tị, lửa giận âm thầm nhen nhóm.
Hơn một năm rồi, cô có bao giờ nở nụ cười nào với hắn đâu, cớ gì kẻ kia vừa xuất hiện chẳng làm gì cũng khiến cô cười ?
Mặc dù nụ cười này là ngoài ý muốn, Yên Đới Nam là vì ghen không cho cô tiếp xúc người khác, lạnh lùng sai người hầu đưa cô về phòng.
Người khác cũng không có mấy để ý đến sự khác thường, bởi hôm nay họ được Yên Đới Nam mời đến nhà chơi, sẵn tiện bàn bạc một số chuyện. Có ai ngờ lại rơi vào tình cảnh cúp điện ngang hông, làm gián đoạn chuyện chính, rồi cũng rất nhanh quay lại quỹ đạo.
Đến tận 11h đêm trong biệt thự đèn đóm bắt đầu tắt hết, Vỹ Điệp hồi hộp trong phòng, cô đứng ngay cửa cầm chặt tay nắm, dùng thân thể nhỏ bé chắn lại, chờ đợi người đàn ông kia sẽ xuất hiện.
"Ai thế kia?"
Cô gái nhỏ lập tức bị kinh động phản ứng, xoay đầu để lộ hai mắt mèo long lanh nhiễm nước, mái tóc Hime lả lướt trong gió nhẹ nhịp nhàng, cả người toát ra dáng vẻ nhu mềm yếu đuối, làm cho người ta chỉ muốn che chở.
Trời tối Vỹ Điệp chẳng nhìn rõ được mặt mũi của những vị khách không mời, cô hớt hải đứng bật dậy cầm ngọn đèn soi, vô tình soi luôn cả thân hình mảnh mai yếu ớt.
Cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng rộng rãi tựa hồ như công chúa, may mắn bên trong có mặt đồ lót nên không bị lộ, cộng thêm chất vải của chiếc đầm này khá dầy dặn, khó mà có thể thấy được da thịt.
"Vỹ Điệp, là em phải không?"
Yên Đới Nam lãnh đạm nói, trong lòng hắn biết rõ là Vỹ Điệp nhưng vẫn cố ý hỏi, miễn cưỡng cô phải trả lời.
"Phải, là em."
Vỹ Điệp buông ngọn đèn xuống, vẻ mặt thay đổi rất nhanh, nặn ra nụ cười khó coi kinh khủng. Bởi bên cạnh hắn có rất nhiều người lạ mặt đang nhìn cô chòng chọc. Hắn còn đang ra hiệu bằng ánh mắt, bắt cô phải diễn kịch như mọi khi.
Cô hiểu ý hắn tự động bước đến chỗ hắn, cách vài bước chân thì tới nơi, hắn như người mất kiên nhẫn vương tay dùng sức kéo cô qua.
Ngọn đèn trong tay cô bị hắn lấy đi, đưa cho người làm, dưới ánh sáng mờ nhạt hắn tùy tiện luồn tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, tỏ ra thân mật.
"Sao em ra ngoài đây một mình thế kia?"
Giọng nói ôn nhu, hắn diễn trò quan tâm trước mặt người khác, làm cho một người đàn ông với vẻ ngoài giống như một thiếu niên, bị gương mặt của cô thu hút từ lần đầu nhìn thấy, tò mò hỏi.
"Yên chủ, đây là ai?"
"Quách Tổng, đây là vợ tôi, Yến Vỹ Điệp."
Yên Đới Nam trịnh trọng giới thiệu với người xung quanh, để thêm tăng tình cảm hắn cư nhiên hôn lên trán nhỏ, mà Vỹ Điệp lại không dám tránh né, miễn cưỡng nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn.
Hắn rời môi, xoa má cô thật yêu chiều môi bạc cố ý ghé sát vào tai cô, nhắc nhở.
"Làm cho tốt, đừng để tôi đem xác người thân của em đến."
Vỹ Điệp không dám phật lòng, đây là nhiệm vụ của cô mỗi khi có người đến biệt thự. Yên Đới Nam luôn bắt cô làm một người vợ ngoan ngoãn, yêu chồng hết mực trước con mắt của người khác.
Nếu cô có dụng tâm không tốt, hắn đương nhiên xử lý người nhà của cô một cách thâm độc. Vỹ Điệp trước đây không phải không từng chống đối trò dối trá này, kết quả bố của cô bị tai nạn, mà tai nạn đó do một tay hắn âm thầm gây ra. Cho nên, cô rất sợ, không thể làm mích lòng hắn.
Đi cạnh hắn toàn những người có máu mặt trong giới thượng lưu, cô càng phải biết điều thì gia đình cô mới sống yên.
Hắn bắt đầu làm một người chồng dịu dàng, giới thiệu với cô từng người.
Người đàn ông vừa hỏi thăm thân phận của cô là Quách Tổng, tên là Quách Hạo Minh, nắm giữ trong tay tập đoàn lớn, và Quách Thị đứng thứ 5 trong nước.
Người này có thế lực không đơn giản nên Yên Đới Nam phải luôn thận trọng trong lời nói, càng phải thể hiện bản thân là người có uy quyền từ công việc tới chuyện gia đình.
Ai ở đây cũng biết hắn có một vợ và hai nhân tình, chỉ là không tin hắn lại có tài khiến cả ba cô gái sống chung đều rất hòa thuận.
Quách Hạo Minh là con người bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong ấm áp, rất tinh tế khi quan sát phụ nữ.
Anh nhìn thấy trên mặt Yến Vỹ Điệp sáng bóng bởi vệt nước, không hỏi cũng biết cô đang buồn. Đáng lẽ anh không nên xen vào, nhưng không hiểu sao nhìn ánh mắt yếu nhược của cô mà lòng anh cảm thấy khó chịu, buộc miệng hỏi.
"Sao quý phu nhân của Yên chủ lại trông như vừa mới khóc thế kia?"
"Tôi sợ tối, đèn điện cúp hết nên tôi giật mình khóc thôi."
Vỹ Điệp ảm đạm nói, người khác có giả ngơ cũng nhìn ra cô nói dối, nhưng không một ai muốn vạch trần, dẫu sao đây cũng là chuyện gia đình người ta, họ lại lần đầu gặp Vỹ Điệp nên không ai muốn xen vào.
"Yên phu nhân...có lẽ là sợ lắm..."
Giọng nói hàm ý, Quách Hạo Minh đành cười trừ, nhanh chóng điều chỉnh lại tác phong coi như chưa từng nói gì.
Nhưng, làm sao người ta không nhận ra chút tình ý trong câu nói ? Đặc biệt, Yên Đới Nam là kẻ chiếm hữu cao, hắn nhìn ra ánh mắt có chút động lòng của Quách Hạo Minh, cố tình xoa lên eo Vỹ Điệp, 9 phần giống với sàm sỡ, tỏ ra thân mật quá mức trước mặt người khác.
"Vợ của tôi rất nhát gan, thật sự cô ấy như thỏ nhỏ vậy, cho nên tôi làm việc không dám mang cô ấy theo.
Hôm nay để mọi người trông thấy cô ấy nhút nhát như vậy thật mất mặt, mong là mọi người bỏ qua đừng chú ý."
Ngôn từ chậm rãi, hắn cười một cách ác ý, làm cho ai nấy cũng đều lắc đầu phủ nhận.
Đèn trong biệt thự vào lúc căng thẳng bất thình lình sáng lên, người ở ngoài vườn từng người lộ rõ diện mạo.
Yến Vỹ Điệp khi này mới để ý diện mạo của người đàn ông vừa mới nói chuyện.
Trái ngược với một quý ông lịch lãm, Quách Hạo Minh thoạt nhìn không mấy chững chạc, giống một cậu badboy, đầu tóc hơi xoăn xoăn lãng tử, bên cằm phải còn có một nốt ruồi nhỏ rất thu hút người khác, chỉ cần cười nhẹ thì đã đủ đốn hàng triệu trái tim phụ nữ.
Chốc chốc Vỹ Điệp trông Quách Hạo Minh lại có đôi nét giống em trai của cô, vô thức cười nhẹ, mà nụ cười này lại lọt vào mắt hai người đàn ông.
Chiếc răng khểnh đáng yêu mê đắm Quách Hạo Minh, nụ cười duyên làm Yên Đới Nam ghen tị, lửa giận âm thầm nhen nhóm.
Hơn một năm rồi, cô có bao giờ nở nụ cười nào với hắn đâu, cớ gì kẻ kia vừa xuất hiện chẳng làm gì cũng khiến cô cười ?
Mặc dù nụ cười này là ngoài ý muốn, Yên Đới Nam là vì ghen không cho cô tiếp xúc người khác, lạnh lùng sai người hầu đưa cô về phòng.
Người khác cũng không có mấy để ý đến sự khác thường, bởi hôm nay họ được Yên Đới Nam mời đến nhà chơi, sẵn tiện bàn bạc một số chuyện. Có ai ngờ lại rơi vào tình cảnh cúp điện ngang hông, làm gián đoạn chuyện chính, rồi cũng rất nhanh quay lại quỹ đạo.
Đến tận 11h đêm trong biệt thự đèn đóm bắt đầu tắt hết, Vỹ Điệp hồi hộp trong phòng, cô đứng ngay cửa cầm chặt tay nắm, dùng thân thể nhỏ bé chắn lại, chờ đợi người đàn ông kia sẽ xuất hiện.
Danh sách chương