Quách Hạo Minh nhìn người đến bần thần, liếm môi cười khổ, đây là lần đầu anh bị người khác hất hủi tình cảm. Vỹ Điệp không hề giống với các cô gái anh từng đi qua, cô gái chịu nhiều nỗi đau...đáng sợ và đáng thương đến mức nào ? "Vỹ Điệp...hay em ngừng trả thù có được không?
Tôi chắc chắn sẽ đưa em và gia đình rời đi."
Anh đột nhiên thay đổi ý định, nắm chặt chẽ bàn tay lạnh lẽo của cô, gương mặt nghiêm túc cao lãnh, hay ngả ngớn như badboy điều biến mất, chỉ giữ lại duy nhất sắc thái của kẻ si tình.
"Vỹ Điệp, em có thể tin tôi không?
Tôi sẽ bù đắp những mất mát cho em, tôi sẽ yêu em hơn cả Yên Đới Nam..."
"Quách Tổng..."
Cô gái ngắt ngang lời nói, thẳng thừng rút tay về, biểu tình trên khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc, thẳng thắn nói.
"Tâm tình vốn đã chết lặng, yêu còn ích lợi gì?"
"Quách Hạo Minh, nếu anh không muốn giúp tôi nữa thì con đường này tự tôi sẽ bước tiếp.
Còn nếu chúng ta vẫn hợp tác, xong việc tôi sẽ không trốn, thân xác tôi cho anh...
Duy nhất trái tim thì..."
"Được rồi, em đừng nói nữa!"
Quách Hạo Minh tức thì chặn đứng tiếng nói, chẳng cần nghe tiếp nữa, anh hiểu Vỹ Điệp chịu nhiều tổn thương không thể dễ dàng chữa lành. Mà, bản thân anh dường như suýt nữa cũng đi vào con đường của Yên Đới Nam, tìm đủ mọi cách sở hữu cô như một món đồ.
Đây là sai lầm lớn nhất trong mối quan hệ anh đang cố gắng gầy dựng, chỉ tổ làm cho Vỹ Điệp thêm tránh né. Sau cùng, Quách Hạo Minh cũng ngộ ra, bấy lâu này anh không có một tình yêu bền vững là vì cách anh bảo vệ và yêu người khác đa phần là chiếm hữu.
Bây giờ, anh áp dụng cách thức đó lên một cô gái đang trải qua thống khổ...khác nào một Yên Đới Nam thứ hai ?
- Vỹ Điệp, xin lỗi em...
Bàn tay to lớn đặt cách tóc cô gái một tấc, không xoa, chuyển hướng vân vê gò má lạnh lẽo, anh cười ôn nhu ngầm chấp nhận để cô xem mình là quân cờ.
"Vỹ Điệp, em nghỉ ngơi đi, chuyện sau này tôi sẽ tính cho em.
Đừng bận tâm, em không bước một mình đâu."
"Cảm ơn anh, Quách Tổng!"
Vỹ Điệp lạnh cười như không cười, định quay mặt rời khỏi tay Quách Hạo Minh thì đột nhiên bị anh giữ chặt, anh lấy hết can đảm khẽ hôn lên má mềm mại.
Cô gái giật nảy người nhưng không thể thoát, bởi cái hôn này rất nhẹ nhàng mang chút chua xót, khiến cơ thể đột nhiên thích nghi ngay sau đó, không chống đối, cũng không ghét bỏ.
Môi và tay rời đi một cách mất mát lưu luyến, mí mắt nặng trĩu bi thương tức thì, Vỹ Điệp hoàn toàn chuyển mọi sự tập trung vào một hướng khác, âm thầm tránh né người đàn ông, đuổi khéo.
"Vỹ Điệp, giữ gìn sức khỏe."
Người đau lòng rời đi nhanh chóng, ở ngoài cửa gương mặt u sầu của anh như biểu đạt cho Phù Oánh biết giữa cả hai gặp chút vấn đề.
"Hạo Minh, yên tâm đi, tôi nhất định bảo vệ người thật chu toàn cho cậu."
Người anh em vỗ vai đối phương, Phù Oánh quá hiểu bạn thân, mà Quách Hạo Minh cũng hiểu, gật đầu tạm thời gửi gắm cô gái nhỏ cho Phù Oánh trông chừng.
Bản thân anh, gấp rút cho người tìm đủ mọi cách để cứu bố mẹ Vỹ Điệp thoát khỏi tay Yên Đới Nam sớm nhất có thể.
....
Ở dinh thự.
Yên Đới Nam trở về là lúc đầu giờ chiều, quản gia chờ hắn ở ngoài cửa chính, thấy người liền kính cẩn cung nghênh.
"Ông chủ."
"Tạt nước rồi chứ?"
Hắn cởi áo khoác đưa cho người hầu đứng gần đó, tháo chiếc đồng hồ giá trị, sắn tay áo như chuẩn bị hành sự.
Người quản gia luôn giữ cử chỉ tôn kính, cúi mặt đáp.
"5 phút tạt một lần rồi ạ."
Người đàn ông chỉ nhẹ "ừm" rồi khiễng chân quay đi, vẻ mặt của hắn không hề bừng bừng lửa giận, chỉ một màu tối u ám, đầy chết chóc. Hắn đến thẳng phòng giam, Tịch Nhan sớm đã được nhốt trong đó chịu hình phạt tạt nước đá từ trước.
Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở, một mình hắn bước vào trong, cô gái co ro dưới sàn nước lạnh, đôi mắt lim dim nhìn được bóng người đứng ngược sáng.
Thân to lớn phủ tầm mắt nhòe nhoẹt, trải qua hình phạt tạt nước đá vào thân, cứ 5 phút một lần Tịch Nhan sớm đã chẳng còn sức lực kêu gào, run rẩy ôm thân lạnh lẽo.
Hơi thở nóng hổi liên tục nhả ra từ khuôn miệng xơ xác, mí mắt nhíu chặt cố gắng thu vào đôi ngươi rõ hình ảnh. Người đàn ông mà cô ta chờ đợi cũng xuất hiện, ý thức lập tức khôi phục, Tịch Nhan lồm cồm bò đến ôm chân Yên Đới Nam, vương tay lạnh giá tóm chặt chẽ.
"Đới Nam, Đới Nam, em không có hại Vỹ...phu nhân, anh tin em đi!
Họ đổ oan cho em!"
"Tránh ra!"
Hắn thẳng chân đá cô ta ra xa, ung dung rảo bước vào ghế, người ngồi chễm chệ trên đó u ám liếc mắt quan sát.
Tịch Nhan lại lết gối đến, vừa ôm chân hắn vừa lắc đầu kể lại sự tình, hắn vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt phán xét làm người ta phát lạnh càng thêm rét run.
Cô ta kêu khóc đáng thương như hoa lê sau mưa, toàn thân run rẩy chẳng khác nào lá rụng mùa thu. Yên Đới Nam khẽ nhếch đuôi mắt gian tà, ngón tay khều nhẹ ở huyệt Thái Dương tiếp tục xem người há miệng làu bàu.
"Đới Nam, em thật sự không có hại Vỹ Điệp, là cô ta tự mình ngã!"
"Á!"
Vừa dứt lời hắn đã điên tiết tát thẳng vào mặt cô ta, cả vòm miệng chịu một lực đánh cực mạnh, khóe miệng bị rách, máu tươi tanh nồng chảy ra tức thì. Còn chưa kịp định thần hắn đã tóm lấy tóc, bắt người ngửa cổ.
"Tự ngã sao?"
Hắn gằn giọng đầy nộ khí, nhíu mày uy nghiêm đem đến cho người ta cảm giác đàn áp, Tịch Nhan mím chặt môi sợ hãi, bất nhược lắc lắc. Hắn cường thế kéo đầu Tịch Nhan lại gần, làm cho đại não của cô ta truyền đến cơn đau tột cùng, duỗi tay cào cấu theo bản năng.
"Đừng, Đới Nam...Á..."
Đầu bị ghịt đến đau rát, nước mắt nước miếng đầm đìa trên khuôn mặt, toàn thân ửng đỏ vì lạnh, trông Tịch Nhan thảm thương vô cùng thế mà chẳng đổi được một chút thương xót.
"Tịch Nhan, cô nghĩ tôi ngu đến mức nào mà phải nghe lời của cô?
Tịch Nhan, bao nhiêu lần cô hại Vỹ Điệp rồi?
Tất cả tôi đều nhắm mắt làm ngờ, cô hại cô ấy chịu oan ức tôi đều cố gắng cho qua, vậy mà cô dám hại chết con tôi?"
Gương mặt bé nhỏ bất thình lình bị hắn bóp lấy, bóp đến mức máu từ khóe môi tràn ra lên tay hắn, Tịch Nhan đau đớn không ngừng phe phẩy đầu chối bỏ.
"Em không có, em không có làm!
Đới Nam, anh tin em đi, em yêu anh như vậy làm sao có thể hại con của anh chứ?"
Tôi chắc chắn sẽ đưa em và gia đình rời đi."
Anh đột nhiên thay đổi ý định, nắm chặt chẽ bàn tay lạnh lẽo của cô, gương mặt nghiêm túc cao lãnh, hay ngả ngớn như badboy điều biến mất, chỉ giữ lại duy nhất sắc thái của kẻ si tình.
"Vỹ Điệp, em có thể tin tôi không?
Tôi sẽ bù đắp những mất mát cho em, tôi sẽ yêu em hơn cả Yên Đới Nam..."
"Quách Tổng..."
Cô gái ngắt ngang lời nói, thẳng thừng rút tay về, biểu tình trên khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc, thẳng thắn nói.
"Tâm tình vốn đã chết lặng, yêu còn ích lợi gì?"
"Quách Hạo Minh, nếu anh không muốn giúp tôi nữa thì con đường này tự tôi sẽ bước tiếp.
Còn nếu chúng ta vẫn hợp tác, xong việc tôi sẽ không trốn, thân xác tôi cho anh...
Duy nhất trái tim thì..."
"Được rồi, em đừng nói nữa!"
Quách Hạo Minh tức thì chặn đứng tiếng nói, chẳng cần nghe tiếp nữa, anh hiểu Vỹ Điệp chịu nhiều tổn thương không thể dễ dàng chữa lành. Mà, bản thân anh dường như suýt nữa cũng đi vào con đường của Yên Đới Nam, tìm đủ mọi cách sở hữu cô như một món đồ.
Đây là sai lầm lớn nhất trong mối quan hệ anh đang cố gắng gầy dựng, chỉ tổ làm cho Vỹ Điệp thêm tránh né. Sau cùng, Quách Hạo Minh cũng ngộ ra, bấy lâu này anh không có một tình yêu bền vững là vì cách anh bảo vệ và yêu người khác đa phần là chiếm hữu.
Bây giờ, anh áp dụng cách thức đó lên một cô gái đang trải qua thống khổ...khác nào một Yên Đới Nam thứ hai ?
- Vỹ Điệp, xin lỗi em...
Bàn tay to lớn đặt cách tóc cô gái một tấc, không xoa, chuyển hướng vân vê gò má lạnh lẽo, anh cười ôn nhu ngầm chấp nhận để cô xem mình là quân cờ.
"Vỹ Điệp, em nghỉ ngơi đi, chuyện sau này tôi sẽ tính cho em.
Đừng bận tâm, em không bước một mình đâu."
"Cảm ơn anh, Quách Tổng!"
Vỹ Điệp lạnh cười như không cười, định quay mặt rời khỏi tay Quách Hạo Minh thì đột nhiên bị anh giữ chặt, anh lấy hết can đảm khẽ hôn lên má mềm mại.
Cô gái giật nảy người nhưng không thể thoát, bởi cái hôn này rất nhẹ nhàng mang chút chua xót, khiến cơ thể đột nhiên thích nghi ngay sau đó, không chống đối, cũng không ghét bỏ.
Môi và tay rời đi một cách mất mát lưu luyến, mí mắt nặng trĩu bi thương tức thì, Vỹ Điệp hoàn toàn chuyển mọi sự tập trung vào một hướng khác, âm thầm tránh né người đàn ông, đuổi khéo.
"Vỹ Điệp, giữ gìn sức khỏe."
Người đau lòng rời đi nhanh chóng, ở ngoài cửa gương mặt u sầu của anh như biểu đạt cho Phù Oánh biết giữa cả hai gặp chút vấn đề.
"Hạo Minh, yên tâm đi, tôi nhất định bảo vệ người thật chu toàn cho cậu."
Người anh em vỗ vai đối phương, Phù Oánh quá hiểu bạn thân, mà Quách Hạo Minh cũng hiểu, gật đầu tạm thời gửi gắm cô gái nhỏ cho Phù Oánh trông chừng.
Bản thân anh, gấp rút cho người tìm đủ mọi cách để cứu bố mẹ Vỹ Điệp thoát khỏi tay Yên Đới Nam sớm nhất có thể.
....
Ở dinh thự.
Yên Đới Nam trở về là lúc đầu giờ chiều, quản gia chờ hắn ở ngoài cửa chính, thấy người liền kính cẩn cung nghênh.
"Ông chủ."
"Tạt nước rồi chứ?"
Hắn cởi áo khoác đưa cho người hầu đứng gần đó, tháo chiếc đồng hồ giá trị, sắn tay áo như chuẩn bị hành sự.
Người quản gia luôn giữ cử chỉ tôn kính, cúi mặt đáp.
"5 phút tạt một lần rồi ạ."
Người đàn ông chỉ nhẹ "ừm" rồi khiễng chân quay đi, vẻ mặt của hắn không hề bừng bừng lửa giận, chỉ một màu tối u ám, đầy chết chóc. Hắn đến thẳng phòng giam, Tịch Nhan sớm đã được nhốt trong đó chịu hình phạt tạt nước đá từ trước.
Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở, một mình hắn bước vào trong, cô gái co ro dưới sàn nước lạnh, đôi mắt lim dim nhìn được bóng người đứng ngược sáng.
Thân to lớn phủ tầm mắt nhòe nhoẹt, trải qua hình phạt tạt nước đá vào thân, cứ 5 phút một lần Tịch Nhan sớm đã chẳng còn sức lực kêu gào, run rẩy ôm thân lạnh lẽo.
Hơi thở nóng hổi liên tục nhả ra từ khuôn miệng xơ xác, mí mắt nhíu chặt cố gắng thu vào đôi ngươi rõ hình ảnh. Người đàn ông mà cô ta chờ đợi cũng xuất hiện, ý thức lập tức khôi phục, Tịch Nhan lồm cồm bò đến ôm chân Yên Đới Nam, vương tay lạnh giá tóm chặt chẽ.
"Đới Nam, Đới Nam, em không có hại Vỹ...phu nhân, anh tin em đi!
Họ đổ oan cho em!"
"Tránh ra!"
Hắn thẳng chân đá cô ta ra xa, ung dung rảo bước vào ghế, người ngồi chễm chệ trên đó u ám liếc mắt quan sát.
Tịch Nhan lại lết gối đến, vừa ôm chân hắn vừa lắc đầu kể lại sự tình, hắn vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt phán xét làm người ta phát lạnh càng thêm rét run.
Cô ta kêu khóc đáng thương như hoa lê sau mưa, toàn thân run rẩy chẳng khác nào lá rụng mùa thu. Yên Đới Nam khẽ nhếch đuôi mắt gian tà, ngón tay khều nhẹ ở huyệt Thái Dương tiếp tục xem người há miệng làu bàu.
"Đới Nam, em thật sự không có hại Vỹ Điệp, là cô ta tự mình ngã!"
"Á!"
Vừa dứt lời hắn đã điên tiết tát thẳng vào mặt cô ta, cả vòm miệng chịu một lực đánh cực mạnh, khóe miệng bị rách, máu tươi tanh nồng chảy ra tức thì. Còn chưa kịp định thần hắn đã tóm lấy tóc, bắt người ngửa cổ.
"Tự ngã sao?"
Hắn gằn giọng đầy nộ khí, nhíu mày uy nghiêm đem đến cho người ta cảm giác đàn áp, Tịch Nhan mím chặt môi sợ hãi, bất nhược lắc lắc. Hắn cường thế kéo đầu Tịch Nhan lại gần, làm cho đại não của cô ta truyền đến cơn đau tột cùng, duỗi tay cào cấu theo bản năng.
"Đừng, Đới Nam...Á..."
Đầu bị ghịt đến đau rát, nước mắt nước miếng đầm đìa trên khuôn mặt, toàn thân ửng đỏ vì lạnh, trông Tịch Nhan thảm thương vô cùng thế mà chẳng đổi được một chút thương xót.
"Tịch Nhan, cô nghĩ tôi ngu đến mức nào mà phải nghe lời của cô?
Tịch Nhan, bao nhiêu lần cô hại Vỹ Điệp rồi?
Tất cả tôi đều nhắm mắt làm ngờ, cô hại cô ấy chịu oan ức tôi đều cố gắng cho qua, vậy mà cô dám hại chết con tôi?"
Gương mặt bé nhỏ bất thình lình bị hắn bóp lấy, bóp đến mức máu từ khóe môi tràn ra lên tay hắn, Tịch Nhan đau đớn không ngừng phe phẩy đầu chối bỏ.
"Em không có, em không có làm!
Đới Nam, anh tin em đi, em yêu anh như vậy làm sao có thể hại con của anh chứ?"
Danh sách chương