Vỹ Điệp lại tiếp tục đến từng đồ vật, tiếng động *cộc cộc* phát ra liên tục, làm cho cô sợ bị phát giác nếu có ai đi vào liền dừng lại hành động, ra cửa khóa chốt an toàn rồi mới tiếp tục.
Cô gõ từng món đồ một, cả sách cô đang đọc cũng bị lật tung, cho đến món cuối cùng là chiếc tủ quần áo, gõ rất nhiều lần cũng phát hiện điểm đáng nghi. Thế nhưng, khi gõ lên trên đầu tủ thì âm thanh phát ra khác biệt với những nơi khác, nó trống rỗng như bị khoét một lỗ.
Mắt mèo lóe sáng như ngôi sao, như đã tìm ra được thứ mình cần, Vỹ Điệp gấp gáp kéo ghế leo lên tìm kiếm. Cô lom khom trên đầu tủ tiếp tục gõ, quả nhiên chỉ vài giây liền xác nhận đúng vị trí khác biệt, cô dùng hai tay bắt đầu mò mẫn cảm nhận.
Bên trên được che đậy cực kì tinh vi, từ màu sắc cho tới từng vân gỗ, độ lồi lõm cũng được chăm chút tỉ mỉ. Nhưng, khi Vỹ Điệp dùng sức ấn mạnh nó lại có hiện tượng như muốn sụp xuống, có lẽ là bên trong thực sự có một lỗ hổng dùng để cất giấu gì đó.
Không một chút do dự, Vỹ Điệp dùng sức thêm tí nữa, một phần gỗ bị ấn xuống, rồi nó đột ngột kéo ra như một cơ quan, từ từ trượt lên, lộ rõ thứ đang giấu ở bên trong.
Ngay lập tức, mắt mèo mở to kinh ngạc, Vỹ Điệp không ngừng nhíu mày khó hiểu, bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa nhỏ, trông cũ kĩ chẳng có điểm nào thu hút.
Khoảng rống đựng chiếc chìa khóa khá rộng mà lại chí đặt có mỗi mình nó, Vỹ Điệp cảm thấy bất an liền cầm lên xem, sau đó lại tiếp tục dùng tay mò mẫn vào trong khoảng trống.
Hết gõ rồi lại ấn, nó không có gì thay đổi, dường như thật sự nó chỉ chứa đựng mỗi chiếc chìa khóa này.
- Tại sao lại giấu một chiếc chìa khóa chứ nhỉ ? Cái cô tìm kiếm là mật đạo dẫn vào căn phòng mật thất, chiếc chìa khóa trơ trọi này thật sự khiến đầu óc cô bối rối. Giây sau, đại não đột ngột hoạt động mạnh mẽ, gợi nhớ lại từng chi tiết.
Yên Đới Nam là kẻ làm ăn phi pháp, lần trước vì hắn thiết lập căn phòng mật thất còn đơn sơ cho nên mới bị cô dễ dàng phát hiện. Bấy giờ, nếu hắn đã có phòng bị chắc chắn sẽ không để cho cô tìm ra được cánh cửa bí mật ấy, càng không để cô dễ dàng mở được cửa mà đi vào. Cho nên, chiếc chìa khóa trong tay cô chính là chìa khóa để mở phòng mật thất giấu chứng cứ.
Căn phòng đó thật sự vẫn còn trong dinh thự, mà còn nằm ngay trong phòng cô, suy đoán của Quách Hạo Minh hoàn toàn chính xác. Vỹ Điệp có thêm tia hy vọng, cô nhanh chóng leo xuống tiếp tục tìm từng điểm đáng nghi.
Tủ quần áo và bàn trang điểm, cả chiếc giường nằm đều là những thứ Vỹ Điệp chưa thử di dời, có thể phía sau chúng đang giấu nơi cô tìm kiếm.
Nghĩ là làm, Vỹ Điệp dùng hết sức bình sinh đẩy ngay tủ quần áo xê dịch ra xa, vừa đủ để cô len người vào. Vách tường ốp gạch đập vào mắt, chúng so với bên ngoài không khác gì mấy, Vỹ Điệp lại dùng tiếp cách thức gõ lên từng miếng gạch, cũng không phát hiện ra điều khác lạ.
Cô nhanh chóng thay đổi, dùng tay cảm nhận từng viên gạch được lót lên, sờ một hồi liền có sự khác biệt, một viên gạch có phần nhám hơn nhưng viên khác gây dự chút ý, Vỹ Điệp dùng cách thức cũ ấn vào nó, dùng hết sức lực mới thành công làm nó thụt vào.
Một tiếng động kéo dài vang lên ngay sau khi viên gạch được ấn, Vỹ Điệp lập tức chú ý theo chỗ phát ra âm thanh. Ngay chiếc bàn trang điểm, thành tường từ từ thụt xuống hiện ra một cánh cửa.
Vỹ Điệp trố mắt trầm trồ trước khung cảnh, cứ ngỡ như trong phim, cô không ngờ trong phòng của mình lại có một mật đạo khác, còn ẩn giấu cơ quan li kì.
Quan sát kĩ, thành tường giấu cơ quan đều rất dày và cứng cáp, vì vậy cô có gõ như thế nào cũng không phát hiện ra điểm khác thường, chỉ khi dùng tay sờ soạng, cảm nhận sự khác biệt thì mới biết được vị trí ẩn dấu.
- Yên Đới Nam ơi là Yên Đới Nam, anh đúng là quá cẩn thận rồi.
Vỹ Điệp không nhịn được trào phúng trong tâm, nếu không có Quách Hạo Minh chỉ điểm, e rằng cô có bỏ công cả đời cũng không tìm ra được thứ cô muốn.
Không một chút do dự, Vỹ Điệp cầm theo chìa khóa đến chiếc bàn trang điểm, ngay giữa cánh cửa sắt có một vị trí dành để mở khóa.
Chiếc chìa khóa trong tay vừa kề vào đó, còn chưa kịp mở bên ngoài bất thình lình vọng vào tiếng gọi làm Vỹ Điệp giật mình, cắt ngang mọi hành động.
"Thưa phu nhân, ông chủ cho gọi người qua phòng sách có việc ạ!"
- Yên Đới Nam...qua phòng sách ?
Đang đúng vào thời điểm quan trọng lại bị phá hoại, Vỹ Điệp muốn tức điên lên nhưng phải kiềm chế. Không để cho người bên ngoài phát hiện, cô to giọng vọng ra ngoài, đáp.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay."
Dứt lời, Vỹ Điệp lập tức di dời mọi thứ về vị trí cũ, cả chiếc chìa khóa cũng đặt vào lỗ hổng, còn đặt đúng chiều đúng nơi, tuyệt đối không để xảy ra sai sót. Xong xuôi mọi thứ, cô gái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy như vũ bão sang tìm người đàn ông kia.
Hắn chẳng có chuyện gì làm bảo người hầu gọi cô sang cùng hắn và tình nhân thưởng trà bánh, nói chuyện phiếm.
Vỹ Điệp không cam tâm cũng phải tươi cười, luôn điều chỉnh tâm trạng ngây thơ, trước mặt hắn là Vỹ Điệp của năm 18 tuổi, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Những ngày tiếp theo, Vỹ Điệp luôn tìm cơ hội mở cánh cửa bí mật, thế nhưng không hiểu sao dạo gần đây cứ như hành tung của cô bị theo dõi, hễ bước vào phòng không đến 15 phút lại có người làm phiền.
Uyên Hà tự dưng thường hay tìm đến nói chuyện thân thiết như chị em, một lần gặp là kéo dài cả buổi trời, lúc cô rảnh rỗi muốn vào chuyện thì Yên Đới Nam lại tìm.
Cứ như thế, không hai con người đu bám như ong bay theo kia thì sẽ có người làm vào dọn dẹp,...khiến cho Vỹ Điệp nóng ruột không thôi, liền suy đoán chắc chắn Yên Đới Nam đang muốn dụ cô rời khỏi phòng để thuận tiện cho hắn đi tiêu hủy chứng cứ.
Rơi vào hoàn cảnh ngặt nghẽo, Vỹ Điệp dự định liều mạng mở cánh cửa, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Quách Hạo Minh đột ngột liên lạc, thông báo muốn gặp cô có tin khẩn cấp, Vỹ Điệp miễn cưỡng gặp anh.
.....
Ở quán cà phê nọ.
Căn phòng chỉ có hai người, Vỹ Điệp vừa đến nơi chưa ngồi đã cộc cằn trách mắng.
"Quách Hạo Minh, anh rảnh rỗi gọi tôi ra để làm gì vậy hả?
Có biết tôi đang cố gắng tìm cách mở cánh cửa đó không?"
Quách Hạo Minh dường như không để tâm lời than thở của cô, nét mặt nghiêm trọng làm Vỹ Điệp sinh lên cảm giác bất an, cô vừa ngồi chưa nóng ghế đối phương đã khiến cô chết đứng.
"Yên Đới Nam đã cho người giết bố mẹ em!"
Cô gõ từng món đồ một, cả sách cô đang đọc cũng bị lật tung, cho đến món cuối cùng là chiếc tủ quần áo, gõ rất nhiều lần cũng phát hiện điểm đáng nghi. Thế nhưng, khi gõ lên trên đầu tủ thì âm thanh phát ra khác biệt với những nơi khác, nó trống rỗng như bị khoét một lỗ.
Mắt mèo lóe sáng như ngôi sao, như đã tìm ra được thứ mình cần, Vỹ Điệp gấp gáp kéo ghế leo lên tìm kiếm. Cô lom khom trên đầu tủ tiếp tục gõ, quả nhiên chỉ vài giây liền xác nhận đúng vị trí khác biệt, cô dùng hai tay bắt đầu mò mẫn cảm nhận.
Bên trên được che đậy cực kì tinh vi, từ màu sắc cho tới từng vân gỗ, độ lồi lõm cũng được chăm chút tỉ mỉ. Nhưng, khi Vỹ Điệp dùng sức ấn mạnh nó lại có hiện tượng như muốn sụp xuống, có lẽ là bên trong thực sự có một lỗ hổng dùng để cất giấu gì đó.
Không một chút do dự, Vỹ Điệp dùng sức thêm tí nữa, một phần gỗ bị ấn xuống, rồi nó đột ngột kéo ra như một cơ quan, từ từ trượt lên, lộ rõ thứ đang giấu ở bên trong.
Ngay lập tức, mắt mèo mở to kinh ngạc, Vỹ Điệp không ngừng nhíu mày khó hiểu, bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa nhỏ, trông cũ kĩ chẳng có điểm nào thu hút.
Khoảng rống đựng chiếc chìa khóa khá rộng mà lại chí đặt có mỗi mình nó, Vỹ Điệp cảm thấy bất an liền cầm lên xem, sau đó lại tiếp tục dùng tay mò mẫn vào trong khoảng trống.
Hết gõ rồi lại ấn, nó không có gì thay đổi, dường như thật sự nó chỉ chứa đựng mỗi chiếc chìa khóa này.
- Tại sao lại giấu một chiếc chìa khóa chứ nhỉ ? Cái cô tìm kiếm là mật đạo dẫn vào căn phòng mật thất, chiếc chìa khóa trơ trọi này thật sự khiến đầu óc cô bối rối. Giây sau, đại não đột ngột hoạt động mạnh mẽ, gợi nhớ lại từng chi tiết.
Yên Đới Nam là kẻ làm ăn phi pháp, lần trước vì hắn thiết lập căn phòng mật thất còn đơn sơ cho nên mới bị cô dễ dàng phát hiện. Bấy giờ, nếu hắn đã có phòng bị chắc chắn sẽ không để cho cô tìm ra được cánh cửa bí mật ấy, càng không để cô dễ dàng mở được cửa mà đi vào. Cho nên, chiếc chìa khóa trong tay cô chính là chìa khóa để mở phòng mật thất giấu chứng cứ.
Căn phòng đó thật sự vẫn còn trong dinh thự, mà còn nằm ngay trong phòng cô, suy đoán của Quách Hạo Minh hoàn toàn chính xác. Vỹ Điệp có thêm tia hy vọng, cô nhanh chóng leo xuống tiếp tục tìm từng điểm đáng nghi.
Tủ quần áo và bàn trang điểm, cả chiếc giường nằm đều là những thứ Vỹ Điệp chưa thử di dời, có thể phía sau chúng đang giấu nơi cô tìm kiếm.
Nghĩ là làm, Vỹ Điệp dùng hết sức bình sinh đẩy ngay tủ quần áo xê dịch ra xa, vừa đủ để cô len người vào. Vách tường ốp gạch đập vào mắt, chúng so với bên ngoài không khác gì mấy, Vỹ Điệp lại dùng tiếp cách thức gõ lên từng miếng gạch, cũng không phát hiện ra điều khác lạ.
Cô nhanh chóng thay đổi, dùng tay cảm nhận từng viên gạch được lót lên, sờ một hồi liền có sự khác biệt, một viên gạch có phần nhám hơn nhưng viên khác gây dự chút ý, Vỹ Điệp dùng cách thức cũ ấn vào nó, dùng hết sức lực mới thành công làm nó thụt vào.
Một tiếng động kéo dài vang lên ngay sau khi viên gạch được ấn, Vỹ Điệp lập tức chú ý theo chỗ phát ra âm thanh. Ngay chiếc bàn trang điểm, thành tường từ từ thụt xuống hiện ra một cánh cửa.
Vỹ Điệp trố mắt trầm trồ trước khung cảnh, cứ ngỡ như trong phim, cô không ngờ trong phòng của mình lại có một mật đạo khác, còn ẩn giấu cơ quan li kì.
Quan sát kĩ, thành tường giấu cơ quan đều rất dày và cứng cáp, vì vậy cô có gõ như thế nào cũng không phát hiện ra điểm khác thường, chỉ khi dùng tay sờ soạng, cảm nhận sự khác biệt thì mới biết được vị trí ẩn dấu.
- Yên Đới Nam ơi là Yên Đới Nam, anh đúng là quá cẩn thận rồi.
Vỹ Điệp không nhịn được trào phúng trong tâm, nếu không có Quách Hạo Minh chỉ điểm, e rằng cô có bỏ công cả đời cũng không tìm ra được thứ cô muốn.
Không một chút do dự, Vỹ Điệp cầm theo chìa khóa đến chiếc bàn trang điểm, ngay giữa cánh cửa sắt có một vị trí dành để mở khóa.
Chiếc chìa khóa trong tay vừa kề vào đó, còn chưa kịp mở bên ngoài bất thình lình vọng vào tiếng gọi làm Vỹ Điệp giật mình, cắt ngang mọi hành động.
"Thưa phu nhân, ông chủ cho gọi người qua phòng sách có việc ạ!"
- Yên Đới Nam...qua phòng sách ?
Đang đúng vào thời điểm quan trọng lại bị phá hoại, Vỹ Điệp muốn tức điên lên nhưng phải kiềm chế. Không để cho người bên ngoài phát hiện, cô to giọng vọng ra ngoài, đáp.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay."
Dứt lời, Vỹ Điệp lập tức di dời mọi thứ về vị trí cũ, cả chiếc chìa khóa cũng đặt vào lỗ hổng, còn đặt đúng chiều đúng nơi, tuyệt đối không để xảy ra sai sót. Xong xuôi mọi thứ, cô gái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy như vũ bão sang tìm người đàn ông kia.
Hắn chẳng có chuyện gì làm bảo người hầu gọi cô sang cùng hắn và tình nhân thưởng trà bánh, nói chuyện phiếm.
Vỹ Điệp không cam tâm cũng phải tươi cười, luôn điều chỉnh tâm trạng ngây thơ, trước mặt hắn là Vỹ Điệp của năm 18 tuổi, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Những ngày tiếp theo, Vỹ Điệp luôn tìm cơ hội mở cánh cửa bí mật, thế nhưng không hiểu sao dạo gần đây cứ như hành tung của cô bị theo dõi, hễ bước vào phòng không đến 15 phút lại có người làm phiền.
Uyên Hà tự dưng thường hay tìm đến nói chuyện thân thiết như chị em, một lần gặp là kéo dài cả buổi trời, lúc cô rảnh rỗi muốn vào chuyện thì Yên Đới Nam lại tìm.
Cứ như thế, không hai con người đu bám như ong bay theo kia thì sẽ có người làm vào dọn dẹp,...khiến cho Vỹ Điệp nóng ruột không thôi, liền suy đoán chắc chắn Yên Đới Nam đang muốn dụ cô rời khỏi phòng để thuận tiện cho hắn đi tiêu hủy chứng cứ.
Rơi vào hoàn cảnh ngặt nghẽo, Vỹ Điệp dự định liều mạng mở cánh cửa, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Quách Hạo Minh đột ngột liên lạc, thông báo muốn gặp cô có tin khẩn cấp, Vỹ Điệp miễn cưỡng gặp anh.
.....
Ở quán cà phê nọ.
Căn phòng chỉ có hai người, Vỹ Điệp vừa đến nơi chưa ngồi đã cộc cằn trách mắng.
"Quách Hạo Minh, anh rảnh rỗi gọi tôi ra để làm gì vậy hả?
Có biết tôi đang cố gắng tìm cách mở cánh cửa đó không?"
Quách Hạo Minh dường như không để tâm lời than thở của cô, nét mặt nghiêm trọng làm Vỹ Điệp sinh lên cảm giác bất an, cô vừa ngồi chưa nóng ghế đối phương đã khiến cô chết đứng.
"Yên Đới Nam đã cho người giết bố mẹ em!"
Danh sách chương