Cô cúi đầu thê lương dưới chân hắn, nước mắt tuôn như thác, thời khắc này nỗi sợ hãi gần như đã lên đến đỉnh điểm, cô bất chấp tính mạng không sợ hắn giết, van cầu.
"Đới Nam, làm ơn hãy tin em!
Em và Phù Oánh thật sự không có gì!"
"Không có gì?"
Giọng nói vặn vẹo, một bên khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khinh bạc như côn đồ, hắn kéo ngay Vỹ Điệp đứng lên, giữ lấy thân cô, họng súng lập tức chĩa vào dưới cằm, còn ấn vào da thịt hung hãn dọa, ánh mắt hắn trở nên đỏ lựng đầy tia nguy hiểm chưa từng có.
"Yến Vỹ Điệp, cô nghĩ tôi là tôi ngốc à? Nếu hai người không có gì thì hắn sang tới tận Đức để làm gì?
Và...khi tung ra thông tin của cô sao kẻ đến cứu lại là hắn?"
"Không! Đới Nam, em thật sự không có ai cả!"
Vỹ Điệp duỗi tay bắt lấy tay cầm súng của hắn, không sợ bản thân mình sẽ bị hắn bắn chết, chỉ sợ tội nghiệp của hắn sẽ thêm tăng. Cô không muốn nhìn người mình yêu nhất tội lỗi chồng chất để rồi chỉ có cánh cửa địa ngục chờ đợi.
Vì đứa bé trong bụng, cô giữ vững ý chí hạ mình khóc lóc van cầu hắn quay đầu.
Thế nhưng, hắn như kẻ mắt điếc tai ngơ, trong đầu chỉ toàn ghen ghét, tra hỏi Vỹ Điệp đến cùng, nhưng cô chẳng có lấy một lời giải thích rõ ràng, làm cho hắn càng điên tiết hơn.
"Yến Vỹ Điệp, có phải cả hai đã có tình ý với nhau từ lúc cô giả mất trí không?
Cho nên...hắn mới làm ở đó lâu như vậy, còn sang tận đây vì cô?
Từ đầu hai người đã sắp xếp lừa tôi đúng không?"
Họng súng lạnh toát đẩy cằm tinh xảo lên cao, đôi mắt hắn chưa gì đã phủ một mảnh tối đen của sát khí, trong lòng hỗn độn với hàng tá hoang tưởng, suýt chút mất đi tia lí trí mà nổ súng.
May mắn, đến cuối cô gái nhỏ vẫn chối bỏ, giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng của hắn.
"Đới Nam, không phải, không phải!
Đới Nam, em và Phù Oánh thật sự không có gì?"
Vỹ Điệp bất nhược lắc đầu không ngừng, cô không dám nói ra người đứng sau mình, chỉ sợ nói ra sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
"Đới Nam, anh tha cho Phù Oánh đi!
Chúng ta rời khỏi đây được không?"
Trên gương mặt sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, thấy cô khóc nhiều hắn càng bực, mặc những lời khuyên chân thành, họng súng di chuyển xuống bụng nhỏ của cô, làm cho người hoang mang.
"Nói! Nó không phải con của tôi đúng không?"
"Không! Là con của anh!
Nếu không tin thì cứ giết em đi!"
Vỹ Điệp thất thần không ngờ hắn ghen đến mức nghĩ cái thai trong bụng cô là của người khác bèn lên tiếng bác bỏ.
Cằm nhỏ bất ngờ đẩy cao hơn nữa, hắn áp sát mặt cô như dò xét, từ đôi mắt sâu thẳm chỉ chứa toàn nghi ngờ và phẫn nộ.
"Cô nghĩ tôi không dám?"
Yên Đới Nam hắng giọng lên làm Vỹ Điệp rùng mình, tia vọng tưởng của cô chợt biến mất, cảm thấy có lẽ không còn quay đầu được nữa, cô nhắm chặt hai mắt buông xuôi, phó thác mạng sống cho hắn.
- Đới Nam, em và con đi trước anh một bước.
Ngón tay của cô bất ngờ di chuyển vào chỗ bóp cò, *đùng* lên một tiếng kinh hoàng, thanh âm hét lên chói tai từ Phù Oánh đang bị cưỡng chế ở kia.
Vỹ Điệp không chết, may mà Yên Đới Nam phản ứng nhanh, kịp thời di chuyển họng ra ngoài, viên đạn chỉ xoẹt nhẹ qua gương mặt hắn bắn lên trên, vệt máu rỉ ra làm cô gái nhỏ hốt hoảng.
Đến nước này, Yên Đới Nam cũng tin điều cô nói là thật, lắng xuống tia hoài nghi trong lòng, hắn kéo cô lại tiếp tục giam cầm eo nhỏ.
"Tôi tạm tin lời cô, nhưng hắn là kẻ muốn giết tôi...nghĩ xem...tôi nên tha không?"
Hắn vẫn không bỏ qua cho Phù Oánh, bắn tiếp phát đạn vào vai anh, máu đỏ bắn ra kinh hãi, khiến Vỹ Điệp thất kinh la lên.
"ĐỪNG!"
"Yên Đới Nam, đừng mà! Anh dừng tay lại đi!
Em cầu xin anh!"
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, Phù Oánh bị bắn tận 3 4 viên đạn vào người, không còn sức chống đỡ, gục đầu mặc người khác giữ mình như bù nhìn. Máu từ lỗ đạn tràn ra vô số kể, ồ ạt mà chảy, những viên đạn ghim vào thân tuy không vào điểm trí mạng nhưng mất máu quá nhiều người chắc chắn sẽ chết.
Vỹ Điệp mất khống chế, dùng hết lực thoát khỏi tay Yên Đới Nam, cô muốn sang đó chỉ có thể bò liền bị hắn kéo lại.
Ánh mắt hắn thăng trầm đầy ác cảm, giữ lấy cô, hắn hỏi.
"Còn nói là không có gì? Yến Vỹ Điệp, cô hãy tự nhìn xem, cô đang làm gì?"
"Đới Nam..."
Giờ phút này, Vỹ Điệp cũng nhận ra hành động vô tình của mình lại làm người đàn ông ghen lên, tình cảnh lại rơi vào ngàn cân treo sợi tóc. Vỹ Điệp không còn lựa chọn, không thể tiếp tục giấu giếm cô đành khai ra người đứng sau là Quách Hạo Minh, cầu xin hắn tha cho họ.
"Đới Nam, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp! Đừng đối đầu với họ được không?
Anh đưa em đi đi! Dù sao này trốn chui trốn nhủi em cũng đồng ý!"
"Ha..."
Yên Đới Nam ngửa cổ cười trào phúng, cuối cùng cũng có được kết quả. Ngay từ đầu hắn cũng đã có nghĩ đến Quách Hạo Minh, bởi số lần tiếp cận của người kia đối với hắn rất nhiều, còn thường xuyên đến dinh thự, ánh mắt của Quách Hạo Minh khi nhìn Vỹ Điệp cũng rất khác, chỉ là khi đó hắn không có chứng cứ xác nhận mọi chuyện.
Đợi đến khi, hắn tung thông tin nơi giam giữ Vỹ Điệp chẳng những kẻ đến cứu là Phù Oánh mà còn có cả Quách Hạo Minh, tất cả mọi việc đều không nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Yến Vỹ Điệp, được lắm...
Tôi đưa em đi, như ý của em!"
Hắn nở một nụ cười rất quỷ dị, lập tức kéo Vỹ Điệp lên xe rồi rời đi, hắn không giết Phù Oánh, mặc kệ sống chết còn lại của anh.
Đoàn xe rời đi không lâu, Quách Hạo Minh vì đến nơi không thấy người mà chạy đi tìm kiếm, gặp được một cảnh tưởng kinh người.
Anh nhìn thấy bạn thân nằm dưới đất, máu chảy thành vệt lớn, thấm đẫm chuyển sang sắc nâu kinh hãi.
"Phù Oánh!"
Quách Hạo Minh gấp gáp rời khỏi xe, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Phù Oánh, người vẫn còn hơi thở, đôi mắt mờ đục nhìn thấy bạn đã đến, anh cười lên có chút hy vọng, gấp gáp nắm tay Quách Hạo Minh không ngừng nói.
"Mau, cứu cô ấy đi....
Chuyện còn lại...tôi giao cho cậu...
Từ giờ...tôi không thể tiếp tục bảo vệ cô ấy được nữa..."
Dứt lời, cánh tay liền buông thả, người cũng chìm vào cơn mê, Phù Oánh hoàn thành nhiệm vụ mới chịu buông xuôi tiếp nhận nguy kịch.
"Phù Oánh!"
"Mau! Đưa người đến bệnh viện nhanh!"
Tiếng hét khẩn trương, Quách Hạo Minh lập tức cho người đưa Phù Oánh đến bệnh viện, sau đó nhanh chóng cùng với lực lượng cảnh sát truy đuổi Yên Đới Nam.
"Vỹ Điệp, em nhất định sẽ không sao!
Chờ tôi, tôi sẽ đến cứu em!"
"Đới Nam, làm ơn hãy tin em!
Em và Phù Oánh thật sự không có gì!"
"Không có gì?"
Giọng nói vặn vẹo, một bên khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khinh bạc như côn đồ, hắn kéo ngay Vỹ Điệp đứng lên, giữ lấy thân cô, họng súng lập tức chĩa vào dưới cằm, còn ấn vào da thịt hung hãn dọa, ánh mắt hắn trở nên đỏ lựng đầy tia nguy hiểm chưa từng có.
"Yến Vỹ Điệp, cô nghĩ tôi là tôi ngốc à? Nếu hai người không có gì thì hắn sang tới tận Đức để làm gì?
Và...khi tung ra thông tin của cô sao kẻ đến cứu lại là hắn?"
"Không! Đới Nam, em thật sự không có ai cả!"
Vỹ Điệp duỗi tay bắt lấy tay cầm súng của hắn, không sợ bản thân mình sẽ bị hắn bắn chết, chỉ sợ tội nghiệp của hắn sẽ thêm tăng. Cô không muốn nhìn người mình yêu nhất tội lỗi chồng chất để rồi chỉ có cánh cửa địa ngục chờ đợi.
Vì đứa bé trong bụng, cô giữ vững ý chí hạ mình khóc lóc van cầu hắn quay đầu.
Thế nhưng, hắn như kẻ mắt điếc tai ngơ, trong đầu chỉ toàn ghen ghét, tra hỏi Vỹ Điệp đến cùng, nhưng cô chẳng có lấy một lời giải thích rõ ràng, làm cho hắn càng điên tiết hơn.
"Yến Vỹ Điệp, có phải cả hai đã có tình ý với nhau từ lúc cô giả mất trí không?
Cho nên...hắn mới làm ở đó lâu như vậy, còn sang tận đây vì cô?
Từ đầu hai người đã sắp xếp lừa tôi đúng không?"
Họng súng lạnh toát đẩy cằm tinh xảo lên cao, đôi mắt hắn chưa gì đã phủ một mảnh tối đen của sát khí, trong lòng hỗn độn với hàng tá hoang tưởng, suýt chút mất đi tia lí trí mà nổ súng.
May mắn, đến cuối cô gái nhỏ vẫn chối bỏ, giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng của hắn.
"Đới Nam, không phải, không phải!
Đới Nam, em và Phù Oánh thật sự không có gì?"
Vỹ Điệp bất nhược lắc đầu không ngừng, cô không dám nói ra người đứng sau mình, chỉ sợ nói ra sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
"Đới Nam, anh tha cho Phù Oánh đi!
Chúng ta rời khỏi đây được không?"
Trên gương mặt sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, thấy cô khóc nhiều hắn càng bực, mặc những lời khuyên chân thành, họng súng di chuyển xuống bụng nhỏ của cô, làm cho người hoang mang.
"Nói! Nó không phải con của tôi đúng không?"
"Không! Là con của anh!
Nếu không tin thì cứ giết em đi!"
Vỹ Điệp thất thần không ngờ hắn ghen đến mức nghĩ cái thai trong bụng cô là của người khác bèn lên tiếng bác bỏ.
Cằm nhỏ bất ngờ đẩy cao hơn nữa, hắn áp sát mặt cô như dò xét, từ đôi mắt sâu thẳm chỉ chứa toàn nghi ngờ và phẫn nộ.
"Cô nghĩ tôi không dám?"
Yên Đới Nam hắng giọng lên làm Vỹ Điệp rùng mình, tia vọng tưởng của cô chợt biến mất, cảm thấy có lẽ không còn quay đầu được nữa, cô nhắm chặt hai mắt buông xuôi, phó thác mạng sống cho hắn.
- Đới Nam, em và con đi trước anh một bước.
Ngón tay của cô bất ngờ di chuyển vào chỗ bóp cò, *đùng* lên một tiếng kinh hoàng, thanh âm hét lên chói tai từ Phù Oánh đang bị cưỡng chế ở kia.
Vỹ Điệp không chết, may mà Yên Đới Nam phản ứng nhanh, kịp thời di chuyển họng ra ngoài, viên đạn chỉ xoẹt nhẹ qua gương mặt hắn bắn lên trên, vệt máu rỉ ra làm cô gái nhỏ hốt hoảng.
Đến nước này, Yên Đới Nam cũng tin điều cô nói là thật, lắng xuống tia hoài nghi trong lòng, hắn kéo cô lại tiếp tục giam cầm eo nhỏ.
"Tôi tạm tin lời cô, nhưng hắn là kẻ muốn giết tôi...nghĩ xem...tôi nên tha không?"
Hắn vẫn không bỏ qua cho Phù Oánh, bắn tiếp phát đạn vào vai anh, máu đỏ bắn ra kinh hãi, khiến Vỹ Điệp thất kinh la lên.
"ĐỪNG!"
"Yên Đới Nam, đừng mà! Anh dừng tay lại đi!
Em cầu xin anh!"
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, Phù Oánh bị bắn tận 3 4 viên đạn vào người, không còn sức chống đỡ, gục đầu mặc người khác giữ mình như bù nhìn. Máu từ lỗ đạn tràn ra vô số kể, ồ ạt mà chảy, những viên đạn ghim vào thân tuy không vào điểm trí mạng nhưng mất máu quá nhiều người chắc chắn sẽ chết.
Vỹ Điệp mất khống chế, dùng hết lực thoát khỏi tay Yên Đới Nam, cô muốn sang đó chỉ có thể bò liền bị hắn kéo lại.
Ánh mắt hắn thăng trầm đầy ác cảm, giữ lấy cô, hắn hỏi.
"Còn nói là không có gì? Yến Vỹ Điệp, cô hãy tự nhìn xem, cô đang làm gì?"
"Đới Nam..."
Giờ phút này, Vỹ Điệp cũng nhận ra hành động vô tình của mình lại làm người đàn ông ghen lên, tình cảnh lại rơi vào ngàn cân treo sợi tóc. Vỹ Điệp không còn lựa chọn, không thể tiếp tục giấu giếm cô đành khai ra người đứng sau là Quách Hạo Minh, cầu xin hắn tha cho họ.
"Đới Nam, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp! Đừng đối đầu với họ được không?
Anh đưa em đi đi! Dù sao này trốn chui trốn nhủi em cũng đồng ý!"
"Ha..."
Yên Đới Nam ngửa cổ cười trào phúng, cuối cùng cũng có được kết quả. Ngay từ đầu hắn cũng đã có nghĩ đến Quách Hạo Minh, bởi số lần tiếp cận của người kia đối với hắn rất nhiều, còn thường xuyên đến dinh thự, ánh mắt của Quách Hạo Minh khi nhìn Vỹ Điệp cũng rất khác, chỉ là khi đó hắn không có chứng cứ xác nhận mọi chuyện.
Đợi đến khi, hắn tung thông tin nơi giam giữ Vỹ Điệp chẳng những kẻ đến cứu là Phù Oánh mà còn có cả Quách Hạo Minh, tất cả mọi việc đều không nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Yến Vỹ Điệp, được lắm...
Tôi đưa em đi, như ý của em!"
Hắn nở một nụ cười rất quỷ dị, lập tức kéo Vỹ Điệp lên xe rồi rời đi, hắn không giết Phù Oánh, mặc kệ sống chết còn lại của anh.
Đoàn xe rời đi không lâu, Quách Hạo Minh vì đến nơi không thấy người mà chạy đi tìm kiếm, gặp được một cảnh tưởng kinh người.
Anh nhìn thấy bạn thân nằm dưới đất, máu chảy thành vệt lớn, thấm đẫm chuyển sang sắc nâu kinh hãi.
"Phù Oánh!"
Quách Hạo Minh gấp gáp rời khỏi xe, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Phù Oánh, người vẫn còn hơi thở, đôi mắt mờ đục nhìn thấy bạn đã đến, anh cười lên có chút hy vọng, gấp gáp nắm tay Quách Hạo Minh không ngừng nói.
"Mau, cứu cô ấy đi....
Chuyện còn lại...tôi giao cho cậu...
Từ giờ...tôi không thể tiếp tục bảo vệ cô ấy được nữa..."
Dứt lời, cánh tay liền buông thả, người cũng chìm vào cơn mê, Phù Oánh hoàn thành nhiệm vụ mới chịu buông xuôi tiếp nhận nguy kịch.
"Phù Oánh!"
"Mau! Đưa người đến bệnh viện nhanh!"
Tiếng hét khẩn trương, Quách Hạo Minh lập tức cho người đưa Phù Oánh đến bệnh viện, sau đó nhanh chóng cùng với lực lượng cảnh sát truy đuổi Yên Đới Nam.
"Vỹ Điệp, em nhất định sẽ không sao!
Chờ tôi, tôi sẽ đến cứu em!"
Danh sách chương