Trong cơn mê, nàng dường như đã nhìn thấy thần tiên ca ca, dung mạo tuyệt thế, áo bào bạch y chẳng nhiễm bụi trần ngồi xuống bên nàng.


Đôi tay thon dài mảnh khảnh của người ấy lạnh tựa mảnh băng nhỏ đặt trên cái trán nóng hổi của nàng, nàng còn nhớ, lúc ấy nàng thật ngây ngô mà hỏi người:"Thần tiên ca ca, người đến cứu muội sao"Buổi sáng lúc nàng tỉnh dậy, bên người thật sự có một thần tiên ca ca bên cạnh, hệt như giấc mơ của nàng lúc nàng mơ màng, lúc ấy nàng mới biết, thì ra chuyện buổi đêm hôm qua chẳng phải là mơ, thật sự đã có một thần tiên ca ca tới cứu nàng rồi.

Ánh mắt của nàng không ngừng quan sát dung mạo của vị ca ca kia, nàng chỉ cảm thấy, người này thật đẹp, đẹp hơn tất cả những người mà nàng đã từng gặp qua.

"Đêm qua bão tuyết rất lớn, không thể đem nàng rời đi được"Vị ca ca kia nói rồi, xẻo cho nàng một miếng thịt gà đang được nướng trên cây, thịt thỏ thơm lừng, nóng hổi được đưa ra trước mắt nàng, vốn đã một ngày một đêm mệt mỏi mà chưa được bỏ gì vào bụng, nàng dùng miếng thịt gà kia ngon vô cùng, dường như nàng có cảm giác, đây sẽ là miếng thịt ngon nhất cả cuộc đời này của nàng, vì đây là của thần tiên ca ca chính tay nướng cho nàng ăn, chính tay cắt cho nàng ăn.


Đến trưa, tuyết cũng đã dừng rơi, vị thần tiên ca ca kia nói với nàng, đã có thể đi được rồi, nếu còn không mau trở lại, mọi người nhất định sẽ lo lắng.

Nàng vui mừng đứng dậy, nhưng vì vết thương hôm qua do trèo cây té xuống trật chân, nàng lại làm ra một hành động vô cùng thất lễ, nàng cứ như vậy mà ngã hẳn lên người vị ca ca kia, nàng có cảm giác như môi mình đã đụng trúng vào một nơi lành lạnh nhưng rất mềm mại, nàng không ngờ nụ hôn đầu tiên của nàng lại là dành cho thần tiên ca ca, vậy mà nàng lại nằm trên người của thần tiên ca ca ấy mà ngẩn người.


Có lẽ đây là khoảnh khắc thất lễ nhất trong cuộc đời tam tiểu thư thượng thư phủ của nàng, thật mất mặt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện