Lều trướng này rộng hơn những lều trướng khác, bên cạnh cùng xung quanh là những lều trướng nhỏ hơn, đều là của những phó soái dưới trướng của Vân Hi quân, Cẩn Y nhận ra nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, trước mỗi lối vào đều có binh lính đứng gác.
"Vân Hi quân" Hai thủ vệ đứng giữ trước lều nghiêm trang hành lễ, nàng có thể nhận ra được sự kính trọng của những binh lính này với Vân Hi quân.
Cẩn Y nàng đi phía sau lưng của Vân Hi quân nhanh chóng bước vào lều trướng với hắn.
Nhìn xung quanh một vòng, nơi này thực ra được bài trí rất đơn giản, có bàn cát địa hình, có bàn cờ vây nhưng điều khiến nàng có chút kinh ngạc chính là chiếc cổ cầm bằng bạch ngọc được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cẩn Y liền không tránh khỏi tò mò tiến lại xem thử, đây là chiếc đàn đẹp nhất nàng từng được thấy.
Chất liệu ngọc này quả thật vô cùng tốt, nàng không ngờ lại có một khối ngọc đủ tốt như vậy để tạc thành cổ cầm, dây đàn đều là loại thượng hạng, ngọc bội treo trên đàn cũng là ngọc bội tạc hình vân mây có rua màu trắng, trên miếng ngọc bội vân mây có khắc hai chữ Vân Hi vô cùng sắc nét.
"Đàn tốt" Cẩn Y không nhanh không chậm mà thốt ra một câu tán thưởng.
"Chiếc đàn này là do một người bạn cũ tặng cho ta, chỉ tiếc rằng không biết sau này còn có cơ hội để gặp lại người ấy hay không" Vân Hi nhìn chiếc đàn bạch ngọc của mình, ngón tay khẽ vuốt ve từng sợi dây đàn, gương mặt thoáng qua chút bất đắc dĩ.
"Người bạn ấy có lẽ rất quan trọng với người""Từ trước đến nay ta luôn cho người thăm dò tin tức của người ấy, chỉ tiếc rằng một chút dấu vết cũng chẳng lần ra"Nói rồi hắn bắt đầu ngồi xuống bên cổ cầm bạch ngọc, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào dây đàn, từng tiếng cổ cầm lanh lảnh vang lên mang theo tiết tấu nhẹ nhàng, chỉ là nàng nhận ra bên trong tiếng đàn lanh lanh ấy thật sự có chứa nét bi thương không thể tả thành lời.
Là hắn đang hoài niệm cố nhân sao?.
"Vân Hi quân" Hai thủ vệ đứng giữ trước lều nghiêm trang hành lễ, nàng có thể nhận ra được sự kính trọng của những binh lính này với Vân Hi quân.
Cẩn Y nàng đi phía sau lưng của Vân Hi quân nhanh chóng bước vào lều trướng với hắn.
Nhìn xung quanh một vòng, nơi này thực ra được bài trí rất đơn giản, có bàn cát địa hình, có bàn cờ vây nhưng điều khiến nàng có chút kinh ngạc chính là chiếc cổ cầm bằng bạch ngọc được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cẩn Y liền không tránh khỏi tò mò tiến lại xem thử, đây là chiếc đàn đẹp nhất nàng từng được thấy.
Chất liệu ngọc này quả thật vô cùng tốt, nàng không ngờ lại có một khối ngọc đủ tốt như vậy để tạc thành cổ cầm, dây đàn đều là loại thượng hạng, ngọc bội treo trên đàn cũng là ngọc bội tạc hình vân mây có rua màu trắng, trên miếng ngọc bội vân mây có khắc hai chữ Vân Hi vô cùng sắc nét.
"Đàn tốt" Cẩn Y không nhanh không chậm mà thốt ra một câu tán thưởng.
"Chiếc đàn này là do một người bạn cũ tặng cho ta, chỉ tiếc rằng không biết sau này còn có cơ hội để gặp lại người ấy hay không" Vân Hi nhìn chiếc đàn bạch ngọc của mình, ngón tay khẽ vuốt ve từng sợi dây đàn, gương mặt thoáng qua chút bất đắc dĩ.
"Người bạn ấy có lẽ rất quan trọng với người""Từ trước đến nay ta luôn cho người thăm dò tin tức của người ấy, chỉ tiếc rằng một chút dấu vết cũng chẳng lần ra"Nói rồi hắn bắt đầu ngồi xuống bên cổ cầm bạch ngọc, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào dây đàn, từng tiếng cổ cầm lanh lảnh vang lên mang theo tiết tấu nhẹ nhàng, chỉ là nàng nhận ra bên trong tiếng đàn lanh lanh ấy thật sự có chứa nét bi thương không thể tả thành lời.
Là hắn đang hoài niệm cố nhân sao?.
Danh sách chương