Trước mắt hắn chính là một màn trắng xoá, bước chân của Tiểu Hắc cũng bị gió làm cho chậm lại, những con ngựa phía sau Tiểu Hắc chính là không thể bước tiếp, hắn đã ra lệnh cho đám binh lính võ công tầm thường kia quay trở lại chỗ dựng quân, bây giờ chỗ này chỉ còn lại hai vị thân tín của hắn, một t"Sênh Sênh, ta và ngươi chuẩn bị có chuyện rồi" Lục Nhiễm nhìn người mặc bạch y ở phía trước vẫn không hề chịu khuất phục bởi gió tuyết ở phía trước, người ta đẹp như vậy, người ta yêu nghiệt như vậy, đều không muốn bị chôn trong tuyết nha.


"Lục Nhiễm, ngươi đừng gọi ta gớm như vậy được không" Lam Sênh gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt thẳng băng hướng về phía trước, gò má cũng đã bị ửng đỏ bởi gió lạnh.

"Sênh Sênh, ngươi có thấy lạnh không, người ta lạnh quá" Nam nhân áo đỏ tà mị dùng gương mặt yêu nghiệt của mình cố gắng làm nũng với nam nhân mặc hắc y đang cưỡi ngựa song song với mình, nghiêng qua ngả lại một hồi nhưng nam nhân áo đen vẫn không có chút giao động, liền mất hứng ngồi thẳng thắn lại trên lưng ngựa.

Một màn này liền toàn bộ lọt vào mắt của bạch y nam tử phía trước, Vân Hi cố gắng trấn an xúc động muốn đánh người này của mình, chỉ dùng đôi mắt rét lạnh nhìn về phía nam tử áo đỏ kia.


Nam tử áo đỏ ngây ngốc, rốt cuộc không biết mình đã sai ở đâu nha.

Vân Hi hừ một cái, ngữ khí rét lạnh cất lời: "Lục Nhiễm, ngươi có muốn ta dọn cho ngươi một gian phòng ở Liên Hoa Phường để tiếp khách không"Nam tử áo đỏ thoáng chút rét lạnh, liền nhanh chóng dùng tay đưa ra động tác nói mình sẽ ngoan ngoãn im miệng lại.

Không gian bỗng chốc yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng rét gào của gió, trời đã tối rất khó tìm người, phải nhanh chóng tìm ra một nơi để tránh tạm đợi gió dịu lại nếu không nhất định sẽ không ổn.


"Thiếu chủ, phía kia có ánh sáng" Lam Sênh nhanh chóng dục ngựa hướng về phía vừa rồi mà đi, tầm nhìn trước mắt bị hạn chế rất nhiều bởi tuyết, nhưng hắn tin vào trực giác của mình.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện