Lam Sênh nhận ra hình như sức chịu đựng của hắn càng ngày càng tăng lên theo tỉ lệ thuận với sự to gan của cái tên Lục Nhiễm kia.

Trước đây tên này trêu đùa hắn, nhưng không dám đụng chạm nhiều nhưng càng ngày càng về sau chính là càng quá đáng.


Trước đây còn lang bạt ở khắp nơi làm nhiệm vụ, tên này từ ngồi ngủ bên cạnh hắn thành dựa vào vai hắn ngủ, tiếp đó là từ dựa vào vai hắn ngủ chuyển thành dùng chân hắn làm gối đầu, bây giờ lại còn từ dùng chân hắn làm gối đầu biến thành chui thẳng vào bên trong lòng hắn để hắn ôm ngủ.

Đầu của người nọ dựa vào ngực hắn, tay của người nọ vòng qua hông hắn, vai của người nọ là tay hắn cố định.

Đôi mắt của Lam Sênh lại không tự chủ hướng về phía thiếu chủ nhà mình, người ta là ôm trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc nữ tử xinh đẹp, còn hắn trong lòng cũng có ôn hương nhuyễn ngọc nhưng lại là một nam tử aaaa.


Đúng là một hang động, hai số phận.

Lam Sênh vốn từ lâu đã chấp nhận đây là cái nghiệp mà mình phải gánh, cũng chỉ đành xốc lại tư thế một chút, nhìn lại người đang nằm gọn ở trong vòng tay mình hơi thở cũng dần trở nên ổn định, ngoan ngoãn vô cùng.

Lam Sênh biết Lục Nhiễm đẹp, nhưng là cùng lớn lên bên nhau vốn dĩ đã nhìn đến quen thuộc cả rồi, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt.


Chỉ là hôm nay ở gần như vậy hắn mới biết Lục Nhiễm thật sự rất xinh đẹp, da hắn rất trắng rất mịn không hề giống với một người luyện võ công, lông mi của hắn thật đẹp.

Nghĩ đến đây Lam Sênh liền có chút giật mình, rốt cuộc là hắn bị sao vậy chứ, lại nghĩ những chuyện nhảm nhí như vậy, gương mặt đột nhiên có chút nóng tim cũng bất thình lình đập nhanh, hắn đưa bàn tay còn lại của mình lên sờ trán, không sốt?Lam Sênh liền lần nữa hảo hảo nhắc nhở chính mình quay về Tây Châu liền đi khám bệnh một chút, chợt nhận ra cái tên áo đỏ đang ngủ trong lòng y không phải chính là La Hán tái thế hay sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện