Lúc mở mắt tỉnh dậy cũng là lúc trời trở đêm khuya. Thiên Băng Di mệt mỏi cựa người ngồi dậy.

Trong đầu cô hiện tại là một màu trắng xóa. Chỉ nhớ lúc phát hiện ra thứ ánh sáng kì quái đó thì cô cũng ngất đi.

Vừa đặt chân xuống đất,Thiên Băng Di ngỡ ngàng nhìn khung cảnh này. Đây là căn phòng được làm bằng gỗ, chỉ đơn giản có một bàn,hai ghế, một giường và một cái đèn dầu đang thắp sáng...

Cô tại sao lại ở nơi này, mẹ đâu, cha đâu rồi...

Ngỡ ngàng nhìn xuống bàn chân trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn lập lờ. Thiên Băng Di cô khẳng định chân cô rất múp, cũng trắng nhưng không đến mức ngọc ngà như vậy.  Nghi ngờ, Thiên Băng Di lại đưa lên đôi tay trắng sứ nhìn kỹ lưỡng.

Đây cũng không phải tay cô, tay cô mập tròn, móng tay dài, không như đây, là một bàn tay thon dài xinh đẹp tinh xảo không chút khiếm khuyết. Đẹp hoàn mĩ...

Đang lúc ngơ ngẩn suy nghĩ bỗng có một người bước vào, là một người đàn ông hơi lớn tuổi. Tóc dài được thắt lại gọn gàng, tay bưng một bát cháo nóng hổi còn bóc khói,và quan trọng hơn... Ông ta mặc trang phục cổ đại...

-Tiểu Sơ Tử, ngươi tỉnh rồi sao?

Thiên Băng Di trợn mắt khi nghe thấy giọng nói bóng láng, yểu điệu đến khó tưởng của người đàn ông kia.

-"Ông là ai.. " Thiên Băng Di khó hiểu nói thêm "Đây là đang quay phim cổ trang sao? Nhưng mà ta không thích trang phục ông đang mặc, nó màu đen a.. "

Lý Đức hoảng hốt nhìn người thiếu niên đang ngồi trên giường.

-"Tiểu Sơ Tử, ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ bị đánh một trận rồi ngươi quên luôn ta? "

Thiên Băng Di kinh hãi, bị đánh?

-"Ta... Ta sau khi ngất đi cái tỉnh lại không nhớ gì cả... Ông nói cho ta biết để ta xem ta có thể nhớ lại hay không?"

-"Được. Ngươi là Tiểu Sơ Tử, ta tên Lý Đức, ta được Phù thừa tướng nhờ đưa ngươi vào trong cung tìm em gái thất lạc của ngươi. Ta vì có ơn lớn với Phù thừa tướng và biết Phù thừa tướng là người anh minh lỗi lạc nên mới dám cả gan đưa ngươi vào trong cung để ngươi tìm em gái ngươi."

Lý Đức một phen nói ra hết những điều Thiên Băng Di thắc mắc, nhưng khi nghe những điều đó thì Thiên Băng Di càng đau khổ trong lòng.

Phù thừa tướng, Lý Đức.. Hai nhân vật vốn là tên các nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mammy bắt cô đọc sao? Có giỡn chơi gì với cô không vậy?

Khoan đã, ông ta gọi cô là Tiểu Sơ Tử... Để nhớ xem, cô con gái của Phù thừa tướng cũng một thời lấy tên Tiểu Sơ Tử để vào cung dạo chơi. Nhưng không ngờ gặp được hoàng đế rồi phải lòng hắn.

Thiên Băng Di trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Lý Đức như cầu xin

-"Ngươi.. Có thể cho ta mượn cái gương được không?"

Lý Đức nghi ngờ nhìn Thiên Băng Di

-"Ngươi là công tử mĩ nhất mà ta từng thấy, ngươi vô cùng tuấn mĩ nên ngươi không cần lo."

Tuy nói như vậy nhưng Lý Đức vẫn móc trong người ra chiếc gương tinh xảo được ông cất giấu cẩn thận.

Cầm lấy cái gương soi lên mặt,Thiên Băng Di ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt trước mắt. Một cô gái xinh đẹp với đôi mắt phượng câu hồn, đôi môi anh đào đỏ thắm, gương mặt tuyệt mĩ đến từng chi tiết, lông mi dài cong vút, hàng mày lá liễu yêu kiều, một vẻ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp này khiến cô cảm thấy áp lực..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện