-A Bích, lại đây.

Sau màn trình diễn "anh hùng cứu mĩ nhân" đầy ngoạn mục Phù Thiên Băng lại "trơ trọi" quay về chỗ cũ rồi cất giọng gọi A Bích.

-Sao thế.

-Ăn đùi gà nướng với ta, khi nãy đi ngang qua cửa hàng gà nướng nên ta lén em mua bốn cái.

Phù Thiên Băng vừa nói vừa cười cười lấy ra từ tay áo một túi giấy gói đùi gà. Ngửi mùi thơm ngây ngất của gà nướng mà Phù Thiên Băng tự thấy mãn nguyện.

A Bích đầu đầy quạ nhìn chằm chằm Phù Thiên Băng, tiểu thư lại ăn mấy thứ đồ mất vệ sinh rồi. Đợt trước bị đau bụng suốt hai ngày liền thế mà vẫn chưa chừa cái tật hãm ăn đồ chợ.

-Công tử không thể ăn mấy thứ này được.

-Oa, nhìn ngon quá. Cho bổn thiếu gia một cái nhá.

A Bích lời còn chưa dứt thì ở đâu xuất hiện một tên "hãm ăn" khác giật lấy cái đùi gà trên tay Phù Thiên Băng mà gặm.

Hắn ta trông khá tuấn lãng. Đôi mắt chim ưng đậm chất oai hùng dũng mãnh. Từng đường nét trên gương mặt hắn như được điêu khắc vô cùng tỷ mỉ, làn da hơi ngâm, khuôn mày dày đậm rõ ràng....

Hắn tuy đẹp thật đó nhưng vẫn không phải kiểu đẹp mà nàng thích.

-Huynh đài, huynh có cảm thấy mình đã quá "tự nhiên" rồi hay không?

Phù Thiên Băng lời nói như rít từ kẽ răng mà phát ra.

Phải nói, để có được bốn cái đùi gà này mà nàng đã phải chen chúc, chui rúc trong một mớ hãm ăn khác, cực khổ, phải rất cực khổ. Thế mà cái tên trời đánh không biết thân biết phận này lại dám lấy đi mồ hôi nước mắt của nàng. Thù này không trả quyết không làm người.

-Mẹ ta nói muốn kết bằng hữu thì phải tỏ ý thân thiện, gần gũi với người đó.

-Mẹ ngươi thật biết cách dạy con, chỉ tiếc là bà ấy đã dạy nhầm người!

Nhìn kiểu biểu cảm láu cá hắc dịch của Sở Giả Thiên mà Phù Thiên Băng càng thêm phẫn nộ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi tay dưới tay áo cũng có chút nổi gân guốc vì tức giận.

-Ngươi!!

Sở Giả Thiên giật giật cặp mày tuấn tú hai cái. Hắn cư nhiên bị khi dễ? Hắn, dưới một người trên vạn người thế mà hôm nay lại bị tên tiểu tử này khi dễ?

Tức tối nhưng lại không thể làm gì được Phù Thiên Băng, đôi ưng oai mãnh bỗng thấy một chút thú vị, hắn quơ quơ cánh tay đang cầm đùi gà tới trước mặt Phù Thiên Băng mà đùa giỡn:
-Tiểu huynh đệ, dù sao thì ngươi cũng đãi bổn trưởng bối một cái đùi gà nên những câu ngươi vừa nói, ta sẽ cho qua.

-Aaaa.....

Phù Thiên Băng điên tiết há miệng "cạp" mạnh vào cánh tay Sở Giả Thiên, nàng cứ tăng lực cắn cho đến khi cảm thấy hắn thật đau mới chịu nhả.

-A, đau!

Bất ngờ trước hành động nhanh chóng của Phù Thiên Băng, Sở Giả Thiên chỉ biết đỏ mặt kêu hét:
-Ngươi là chó hay sao mà đi cắn người?!

-Thà làm chó để được cắn ngươi.

Trả lời hắn là khuôn mặt tinh nghịch, quỷ dị, xảo quyệt nhưng lại vô cùng đáng yêu cùng giọng điệu trêu tức giễu cợt hắn của Phù Thiên Băng.

Nàng đã muốn buông thì đừng hỏi tại sao nàng hiền, lúc nàng đã muốn "đụng" thì đừng hỏi tại sao nàng ác!!!

-A Bích, về thôi.

Nhìn theo bóng lưng "vững chải" kia của Phù Thiên Băng mà bên này Sở Giả Thiên càng thêm phần hứng thú. Vuốt nhẹ lên vết cắn của nàng, hắn bỗng cười nhẹ:
-Hoàng huynh, đệ thích nàng...

Mặc cho tên nàng là gì, mặc cho nàng là ai. Người duy nhất khiến hắn thấy cuộc sống này vẫn còn rất nhiều niềm vui, người chấp nhận "làm chó để được cắn hắn" chính là người hắn muốn có nhất trong thế giới này.... Hắn thích nàng.

-Đệ đùa đủ chưa. Hồi cung, mẫu hậu đang đợi đệ, tối nay sẽ tổ chức lễ tẩy trần cho đệ.

Câu nói vừa dứt thì bước chân của Sở Giả Thần cũng tăng thêm tốc độ nhanh hơn.

Âm điệu hắn có vẻ vô tâm vô cảm nhưng ai biết được rằng trong lòng hắn đang có cả mớ hỗn độn.

Gặp nàng hắn cũng không dám gặp, luôn mong được nhìn thấy nàng nhưng khi gặp hắn lại chẳng đủ dũng cảm để đối mặt. Nghe tiểu đệ nói đệ thích nàng thì tâm trạng hắn lại trở nên khó chịu, thậm chí hắn còn thoáng qua ý nghĩ đẩy chính em trai mình ra biên ải đánh giặc...

Hắn, làm sao lại có thể có những ý nghĩ đó với người em mà hắn đã nhất mực yêu thương như thế???

___________

Tiệt tẩy trần này được tổ chức trong đại điện Hoàng cung. Nơi này vô cùng rộng lớn, sa hoa với những món đồ trang trí vô cùng đắc giá của thời này. Nếu nàng mà có thể quay về hiện đại thì chỉ cần cầm theo một món thôi cũng đã đủ tiền để thoả sức phung phí cả đời của nàng rồi. Chỉ nghĩ thôi đã thích lắm rồi, nếu thành sự thật chắc nàng đập đầu tự tử vì sướng mất, haha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện