Vũ Như Mộng cứng lưỡi, túng quẩn quá nàng đành lớn giọng phản bác:

-Như Mộng chính là Như Mộng. Lý do cái gì!?

-Vậy sao còn hỏi cái câu ngu ngốc này?

Phù Thiên Băng suy nghĩ đơn giản, hành động đơn giản nên tất nhiên nàng sẽ không muốn gây khó dễ cho đối phương.

-Đây rõ ràng là con gián, cô lại gọi nó là Bướm. Lý lẽ gì chứ?

Vũ Như Mộng thật là chưa từng gặp qua Phù Thiên Băng nên nàng cũng tự xem Phù Thiên Băng chính là một "tiểu tam tiểu tứ" trong một nhà quan nhỏ nào đó, hoặc cũng có thể là con thứ nào đó không chừng.

Nói đi nói lại cũng không thể phủ nhận nhan sắc của nàng ta được....

Nghe câu nói phi thường vô nghĩa kia mà Phù Thiên Băng như muốn tự tử ngay tại chỗ, nàng đỏ bừng khuôn mặt quát lên:

-Vậy tại sao cô thân là một con người bằng da bằng thịt, hiện thực trước mắt lại có tên là "Ảo"? Có não hay không mà hỏi cái câu ngu dốt này????

-Thiên Băng!

Thấy độ kiên nhẫn của Phù Thiên Băng đã cạn kiệt đến kiệt quệ, quên thân quên phận mà mẹ nàng nhẹ giọng nhắc. Nếu không nhắc nàng có khi nàng mang cả họ Phù xuống mà giẫm nát mất.

Thở phì phò giảm nhiệt nóng giận xong Phù Thiên Băng nói:

-Không nói nhiều, tính làm sao với Tiểu Điệp của ta đây.

-Con gián của ngươi dơ bẩn xấu xí như vậy, muốn ta đền, cũng được, ra ngoài đường bắt vài ba con vô là được chứ gì!

-Ngoài đường? Ta nói cho cô biết.  Tiểu Điệp của ta là được mang về từ Phương Tây xa xôi, là loài sinh vật có linh tính, biết thuật biến hoá không những thế còn có thể nói được tiếng người. Con bướm ngu ngốc kia của cô còn không thể sánh với nó, cô nghĩ ra ngoài đường là có thể tìm được một con y vậy sao?

Trời ạ, đừng nói gì đến văn chương Trung Hoa, đến cả môn Ngữ Văn ở Việt Nam nàng còn không rành thì làm sao nàng có được trí tưởng tượng phong phú được?? "Gom mây góp gió" được từng này là tốt lắm rồi.... Nên tự hào, nên tự hào....

-Cô nói dối, gián thì làm sao biết nói tiếng người. Lừa người.

Vũ Như Mộng tím tái mặt mày không tin. Nếu con gián này mà tài giỏi như lời ả nói thì không phải nàng chết chắc rồi sao?? Mà cũng có sao? Ở đây ngoài Hạ Quan Vy con gái Hạ Lâm Bình ra thì còn nhà nào có thể có được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng hơn cha nàng. Nàng sao phải sợ nàng ta?

-Không tin? Cô đạp chết Tiểu Điệp của ta rồi bây giờ lại nói không tin?

-Dù sao nó cũng đã chết, còn chưa biết mạng con gián kia có bằng cái cánh bị gãy của Mỹ Nhi nhà ta không đâu.

Phù Thiên Băng hạ giọng thách thức. Cái gì là gậy ông đập lưng ông, nàng có chết cũng khiến cô ta chết theo.

-Được. Cô nói bướm này rất đẹp? Ta không tin.

-Cánh bướm đã bị gãy thì làm sao có thể xem tiếp được?

Cái biểu cảm tựa tiếu phi tiếu của nàng ta sao thật chướng mắt. May cho nàng ta ở đây nhiều người, nếu không nàng sẽ dạy dỗ cho nàng ta biết mặt....

-Ổh?? Vậy là không thể chứng minh? Này, con bướm của cô là cô ấy vô ý quạt trúng mà gãy cánh, con gián của ta là cô cố tình đạp chết. Con bướm kia là từ Tây Vực, còn Tiểu Điệp của ta là đến từ Phương Tây, tài nghệ không ai sánh bằng.

Ngưng một chút, Phù Thiên Băng lại quay sang Sở Giả Thần kính cẩn nói tiếp:

-Vậy kính xin Hoàng thượng xử giúp cho.

Nói rồi nàng lại ngẩng đầu cười ranh ma với hắn. Thật ra mấy chuyện bao đồng này nàng cũng chẳng hứng thú mấy, bất quá, vị tiểu thư này quá hóng hách đi nên nàng muốn làm nàng ta mất mặt, sau này không ai dám lấy haha.

Sở Giả Thần một phút ngây ngốc. Hắn thật không ngờ nàng sẽ giao việc này cho hắn xử, mà hắn cũng chẳng thể kìm chế nổi bản thân trước nụ cười đó của nàng....

Cơ thể hắn đang nóng lên sao?? Hắn cư nhiên có phản ứng lạ. ...Hắn...bị tác động bởi nụ cười của nàng???

Khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, Sở Giả Thần khẽ đưa nắm tay lên miệng "khụ khụ" hai tiếng nói:

-Chuyện cũng không phải lớn lao gì. Thôi xem như hoà, hai nàng cũng không cần tranh chấp làm gì. Mau về chỗ ngồi tiếp tục buổi tiệc đi nào.

-Nếu Hoàng thượng đã nói vậy thì thần thiếp xin tuân lệnh.

Phù Thiên Băng nhanh miệng đáp. Nàng còn chưa kịp nhét gì vào bụng mà. Sáng giờ nàng chưa có ăn nha. Nói chuyện với cô gái này tốn kalo dễ sợ.

Phù Thiên Băng tính nào thì cứ tật nấy. Mông vừa chạm ghế, tay đã cầm ngay quả táo lên, miệng còn "niệm" một câu trước lúc ăn:

-Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói với người ngu bực mình....

-Haha hahaha hahaha!!!

Tiếng nàng tuy nhỏ nhưng ngặt nỗi nàng ngồi gần Phù Hiểu Đông, Sở Giả Thần cùng Sở Giả Thiên nên thành ra câu nàng nói được cả bọn nghe được.

Trong khi Phù Hiểu Đông, Sở Giả Thiên thì cười rất không nể mặt thì ngồi trên cao Sở Giả Thần cùng Thái hậu chỉ biết tủm tỉm cười nén. Thân phận cao quý không thể "thật dạ" như hai người kia được.

Mặc dù cũng khá nhiều tiếng cười vui vẻ đấy nhưng không biết làm sao chỉ mỗi nụ cười của Văn Hoánh là lọt vào mắt Phù Thiên Băng. Nàng thầm ngưỡng mộ, không hổ là thần tượng, đến cái nụ cười dù chỉ là cái nhếch môi cũng đẹp đến kinh người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện