Sở Giả Thần thần sắc có chút biến đổi. Nói về nàng ở kiếp trước, thật ra hắn chẳng biết nàng là người ra sao, tính cách thế nào. Vì căn bản trong mắt hắn chỉ có mỗi Hạ Quan Vũ. Bao nhiêu việc nàng làm cho hắn hắn đều nhầm tưởng là Hạ Quan Vũ làm. Đến phút cuối cùng, ở cùng nàng vài ngày ngắn ngủi hắn mới biết người hắn yêu là nàng.

Từng hành động, lời nói nàng dành cho hắn đều giống y đúc người đó...Người mà hắn vẫn nghĩ là Hạ Quan Vũ.

Đôi mắt phượng mệt mỏi khẽ nhắm lại, Sở Giả Thần trầm ngâm nói:
-Tiếp tục theo dõi.

Nếu kiếp trước hắn có mắt như mù thì kiếp này hắn nguyện dùng cả đời để bù đắp cho nàng...

_____

Sáng hôm sau ở Phù phủ.

Hiện tại chỉ là đang giờ tỵ (9h đến 11h trưa) nên Phù Thiên Băng cũng vô cùng rảnh rỗi, thật ra là nàng đang đợi cha thiết triều trở về, bàn với ông ấy về kế hoạch của nàng.

-A Bích, em nghĩ xem phải làm thế nào để người dân nghèo có được cuộc sống an cư lạc nghiệp?

Nàng là vẫn chưa nghĩ ra cách khắc phục, A Bích thông minh có khi lại có ý tưởng tốt a.

Nghe Phù Thiên Băng hỏi vậy A Bích cũng thành thật nói:
-Tiểu thư, người thật là làm khó A Bích rồi. Em làm sao biết a!!

-Không đâu. Em thông minh như vậy hẳn là có thể nghĩ ra.

-Nghĩ ra cái gì?

Phù Hiểu Đông không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay sau lưng hai nàng bắt chuyện hỏi.

Phù Thiên Băng đôi mắt ráo dác nhìn ngó xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Phù Cát Uy đâu, nàng ngơ ngác hỏi:
-Đại ca? Cha chưa về sao!

-Hoàng thượng có việc cần bàn riêng với cha cùng Thái thú đại nhân nên chắc chưa về ngay được.

Đến lúc này Phù Thiên Băng mới gật gật đầu hiểu rồi khuôn mặt nàng cũng đã xuất hiện thêm vài nét mất mát.

Nhìn biểu hiện kỳ quái kia của em gái, Phù Hiểu Đông vẫn nhịn không được gặm hỏi:
-Tiểu Băng, làm sao thế?

-Muội muốn xin cha ít tiền để giúp đỡ người nghèo ngoài thành... Họ thật tội nghiệp ghê lắm đại ca.

Phù Thiên Băng vừa nói vừa thương xót. Ở thế kỉ hai mươi hai của nàng, ở nước Việt Nam của nàng đã phát triển rất nhiều. Người nghèo nhất cũng phải có nhà riêng, một căn chung cư thuộc quyền sở hữu riêng. Chứ không thể so sánh ở thế giới này được, họ còn quá lạc hậu mà.

Phù Hiểu Đông nhìn một mặt u sầu đến não ruột của tiểu muội mà không khỏi xót. Biết giúp cha quan tâm dân như vậy thì còn gì bằng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Phù Hiểu Đông liền nói:
-Muội tính xin cha giúp muội sao?

-Đúng vậy.

-Nếu vậy đại ca nghĩ muội nên xin trực tiếp hoàng thượng hoặc cô cô.

Nghe vậy, Phù Thiên Băng liền quay đầu nhìn Phù Hiểu Đông  thắc mắc hỏi:
-Tại sao?

-Muội thử nghĩ xem, việc muội giúp dân nghèo nếu so ý nghĩ của người bình thường là muội có lòng hảo tâm, nhưng nếu có kẻ ác tâm ganh ghét sẽ nói muội là thay cha lấy lòng dân, có ý muốn tạo phản. Ngược lại, nếu lấy danh nghĩa hoàng thượng làm thì chẳng có vấn đề gì xảy ra, người dân sẽ cảm tạ biết ơn hoàng thượng chứ không phải cha.

Phù Hiểu Đông từ tốn nói, nhưng câu nói kia quả thật rất hợp tình thế Phù gia. Chưa nói đến hai nhà Hạ Phù có mối thâm thù, chỉ cần vài ba tên quan trong triều cũng đủ gây sóng gió. Sở Giả Thần mang danh đế vương nhưng đế vương đôi khi cũng có lúc khó phân không thể làm theo ý mình được. Tốt hơn hết là không nên gây ồn ào.

Hơn nữa nếu là Phù Thiên Băng đứng ra nói có khi Sở Giả Thần sẽ vui gấp bội hơn là chính cửu cửu hắn nói ra.

-Thật rắc rối như vậy!!

Phù Thiên Băng như hiểu được tình thế mà mấp máy môi nói nhỏ. Chỉ là cứu giúp vài người nghèo mà cũng khó khăn như vậy sao, có lố quá không vậy!!

Bên cạnh, Phù Hiểu Đông cười nhẹ xoa xoa đầu nàng an ủi:
-Tiểu Băng cố lên, vạn sự khởi đầu nan.

Hay cho câu "vạn sự khởi đầu nan", Phù Thiên Băng chán nản ngửa mặt lên trời mà than vãn:
-"Vạn sự khởi đầu nan", "gian nan bắt đầu nản"....

-Ừm??? Haha hahaha!!!

Cái câu than vãn không biết có phải là than vãn hay không mà khi nàng nói ra là ai cũng được tràn cười khoái chí. Câu thành ngữ của người ta vào đến miệng nàng là thành bãi phế thải không ra hình thù.

________


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện