Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Tối đó Lão Trương gần như là thức trắng đêm nằm trên giường, tay gác trên trán suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng sợ.

Đồn cảnh sát cách nhà lão Trương hai con phố, Tống Toàn An nói ông ta không tìm thấy Tống Tương Niệm ở nhà. Cô thân là con gái, lại có người bạn trai cần giữ thể diện như vậy, xảy ra chuyện này nhất định sẽ không dám báo án, nên ông ta tự nhủ với bản thân đừng lo.

Tống Toàn An là ba ruột cô, làm gì có ai báo án bắt chính ba ruột mình chứ? Thế nhưng lão Trương rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngồi canh dưới gốc cây đối diện đồn cảnh sát sắp được một ngày.

Chợt có một chiếc xe taxi dừng lại, Tống Tương Niệm đẩy cửa xe đi xuống.

Lão Trương dụi mắt mấy lần, chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Ông ta muốn đứng lên gọi Tống Tương Niệm nhưng lại không dám.

Ông ta run rẩy rút điện thoại ra, “A lô, lão Tống!”

Tống Toàn An suýt thì bị tiếng hét của ông ta chọc thủng màng nhĩ, “Làm sao? Gặp quỷ à?”

“Con gái ông...... con bé đi báo án thật rồi!”

“Nói vớ vẩn, ông lại thần hồn nát thần tính cái gì......”

“Tôi vừa chính mắt nhìn thấy con bé đi vào đồn cảnh sát, ông mau nghĩ cách ngăn cản con bé đi!”

Tống Toàn An sững sờ, “Ông không lừa tôi đấy chứ?”

“Không kịp nữa rồi!” Việc này mà để người trong nhà biết, ông ta không bị lột da mới là lạ.

Tống Toàn An phát điên tìm số của Tống Tương Niệm ấn gọi đi, nhưng cô không bắt máy.

Ông ta làm thế nào cũng không ngờ được cô lại tuyệt tình như vậy, đến cả ba ruột mình cũng nỡ xuống tay. Tống Toàn An có tật giật mình, sao dám tiếp tục ở nhà chờ, vơ vội vài món đồ rồi chạy ra ngoài.

Lão Trương chưa kịp trốn đã bị bắt, thành thật khai báo toàn bộ.

“Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, là ba ruột con bé lôi tôi vào. Tôi cũng chưa chụp được ảnh gì cả, thật đấy.”

Cảnh sát kiểm tra điện thoại, ông ta vậy mà to gan, ảnh vẫn còn nguyên chưa bị xóa.

“Những tấm ảnh này là ông chụp đúng không?”

“Vâng...... lúc đó tôi cũng đã muốn xóa rồi, nhưng Tống Toàn An nói giữ lại, bảo rằng nói không chừng cầm chỗ ảnh này còn có thể đổi ít tiền.”

Cảnh sát nhìn Tống Tương Niệm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thân hình mỏng manh yếu đuối, trên áo có vết xé rách, hai bên xương quai xanh như ẩn như hiện, lại khiến người ta không nhịn được thương xót.

“Tống Toàn An kia là ba ruột cô?”

Tống Tương Niệm gật đầu.

“Đúng là không bằng cầm thú!”

“Đồng chí cảnh sát, lát nữa các vị đến nhà tôi có thể mặc thường phục không ạ? Tôi không dễ dàng gì mới tìm được một nơi ở mới, không muốn phải chuyển nhà tiếp nữa.”

Tống Tương Niệm tự mình đưa họ về nhà, sau đó lại tự tay mở cửa cho cảnh sát vào trong, thế nhưng không thấy bóng dáng Tống Toàn An đâu nữa.

“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tóm được ông ta, sau đó xử lý theo pháp luật.”

Tống Toàn An cứ thế chạy rồi, ông ta gánh trên mình mạng người, sợ nhất chính là cảnh sát.

Tống Tương Niệm quay lại phòng, khóa trái cửa, lại lấy một chiếc ghế chặn ngang.

Cô tựa vào bức tường bên cạnh rồi trượt xuống, hay tay ôm chặt bả vai, đến lúc này mới dám cho bản thân khóc một trận thỏa thuê.

Tống Tương Niệm cuộn mình ngồi dưới chân ghế, hóa ra cô chưa bao giờ chữa khỏi tâm bệnh của chính mình.

Một người trong chính cuộc sống của bản thân chưa bao giờ tìm thấy ánh sáng, dựa vào bánh mì hết hạn và nước nguội miễn cưỡng sống sót đến giờ, lại cứ muốn đi làm bác sĩ tâm lý chữa trị cho người khác.

Tống Tương Niệm nâng cánh tay quệt đi nước mắt, không đúng, bây giờ cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng rồi, dù nó cũng đã bị Tống Toàn An đánh tan đi không còn lại nhiều nữa.

Ngày hôm sau, Tống Tương Niệm tự mình vực dậy tinh thần, dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy rồi xách túi đi ra ngoài.

Dưới tầng một lại đụng phải bác hàng xóm.

“Tương Niệm đi làm đấy à?”

“Vâng ạ, chúc bác Vương buổi sáng tốt lành.”

“Ba con đâu? Hai ngày nay hình như không thấy ông ấy.”

Tống Tương Niệm đưa tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang, “Chạy rồi ạ.”

“Hả? Chạy đi đâu cơ?”

Tống Tương Niệm không trả lời, nếu được thì tốt nhất là ông ta đi luôn đi, cả đời đừng quay lại.

Hiện tại vẫn còn rất sớm, cô đã ngủ suốt một ngày hai đêm, ngủ gì cũng rồi. Lúc tới Ngự Hồ Loan, Hạ Chấp Ngộ còn chưa dậy, Tống Tương Niệm ở bên ngoài bận rộn đi lại, làm bữa sáng xong xuôi.

Có tiếng bước chân trong phòng ngủ, Tống Tương Niệm đi tới gõ cửa.

“Dậy ăn sáng thôi.”

“Vào đi.”

Tống Tương Niệm mở cửa đi vào, thấy Hạ Chấp Ngộ mặc một bộ đồ ngủ màu bạc bằng lụa ngồi ở mép giường, chiếc áo mỏng như có thể nhìn xuyên qua.

“Hôm qua đi đâu?”

“Nói với anh hết rồi đó.” Tống Tương Niệm cười rất tự nhiên, nhìn Hạ Chấp Ngộ đứng dậy, cô bước qua, sà vào lòng hắn.

Tống Tương Niệm vòng tay ôm chặt Hạ Chấp Ngộ, không sao hết, cuộc sống này dù có tối tăm thế nào, ít nhất cô vẫn còn một chút ánh sáng ở trước mặt đây.

Cô dụi dụi đầu trong ngực hắn, “Người anh ấm thật đấy.”

Hiếm khi cô tỏ ra thân thiết thế này, nhưng Hạ Chấp Ngộ lại chột dạ. Hắn đã truy tìm kẻ kia hai mươi năm, hắn hi vọng kẻ đó chính là Tống Toàn An. Như vậy hắn có thể sớm kết thúc cơn ác mộng này rồi, người đã khuất cũng sẽ được yên nghỉ.

Nhưng cô phải làm sao đây?

“Hạ Chấp Ngộ, em mời anh xem phim nhé?”

Tống Tương Niệm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh trước mắt, “Chọn một bộ phim tình yêu lãng mạn, xem phim xong lại đi dạo phố, ăn cơm.”

“Sao tự nhiên lại muốn đi xem phim?”

“Không có gì, chỉ muốn mang bạn trai của em ra ngoài khoe khoang chút thôi.” Tống Tương Niệm cười ngọt ngào, như ánh trăng dịu nhẹ giữa bầu trời đêm, khiến lòng người yên bình đến lạ.

Hạ Chấp Ngộ vuốt nhẹ dưới mắt cô, “Sao mắt sưng thế này?”

“Tối qua ngủ không ngon, có con muỗi vo ve cả đêm.”

“Em chờ tôi một lát, tôi thay quần áo.”

“Được.”

Tống Tương Niệm đi mở cửa sổ, giữa ngày hè nóng nực, gió thổi vào cũng không khiến người ta khoan khoái hơn bao nhiêu mà chỉ thêm phần ngột ngạt oi bức.

Hạ Chấp Ngộ vệ sinh cá nhân xong thay một bộ đàng hoàng bước ra, Tống Tương Niệm nhìn dòng người qua lại bên dưới, cô hoàn toàn không bận tâm Tống Toàn An đã trốn đi đâu.

Ngược lại Tống Tương Niệm cảm thấy rất nhẹ nhõm, hiện tại chỉ muốn yêu đương cho tử tế với Hạ Chấp Ngộ.

Hạ Chấp Ngộ vừa thay quần áo xong thì nhận được điện thoại của Lý Hạc Lâm.

“A lô.”

“Tống Toàn An trốn rồi.”

Hạ Chấp Ngộ thoáng căng thẳng, “Cái gì?”

“Không biết có phải ông ta đã nhận ra bất thường gì không, có thể là nghe được phong thanh gì đó......”

“Chúng ta không hề làm gì đánh rắn động cỏ......”

Hạ Chấp Ngộ vừa nói, vừa bước dài ra đến cửa. Hắn nhìn Tống Tương Niệm rướn người qua cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, ánh mắt đuôi lông mày đều đượm ý cười.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn lúc trước, lẽ nào cô đã đọc được rồi?

“Có thể tìm được ông ta không?”

“Con đừng gấp......”

Hạ Chấp Ngộ sao có thể không gấp, tên hung thủ kia một lần chạy là mất tăm mất tích hai mươi năm! Hắn còn có thể tiếp tục chờ nữa sao? Không lẽ lại phải chờ thêm mấy chục năm nữa?

Khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ tái mét, hắn quay về phòng ngủ, Tống Tương Niệm đang tìm phim đặt vé.

“Chúng ta đặt bộ chiếu lúc 9 giờ nhé? Xem xong rồi đi ăn.”

Không thấy hắn trả lời, cô xua tay trước mặt hắn mấy cái, vừa muốn chọc lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, lại bị Hạ Chấp Ngộ lùi về sau tránh đi.

Ánh mắt hắn nhìn cô tựa như có gì đó khác lạ.

Bàn tay của Tống Tương Niệm khựng lại giữa không trung, “Làm sao thế?”

Hạ Chấp Ngộ cầm ngón tay cô, vuốt nhẹ trong lòng bàn tay cô một cái, “Mẹ tôi vừa gọi tới, nói muốn gặp ba em.”

Nụ cười của Tống Tương Niệm thoáng cứng ngắc.

Mọi biểu cảm của cô đều bị hắn thu hết vào trong mắt, “Không tiện hả?”

“Ba em không có nhà.”

“Thế hả? Chú đi đâu rồi?”

Tống Tương Niệm muốn rút tay về, “Ông ấy nói có việc phải ra ngoài mấy ngày, cũng không biết bao giờ mới về.”

Hạ Chấp Ngộ đi đến sau lưng Tống Tương Niệm, vòng tay ôm lấy cô, “Mua xong vé chưa?”

“Chưa nữa, bộ nào cũng thấy hay.”

Tống Tương Niệm ấn mở giới thiệu một bộ trong đó, nhưng tâm tư đã sớm không còn tại đây, Hạ Chấp Ngộ tự nhiên như thường đoạt lấy điện thoại của cô, “Để tôi.”

“Được.”

Hạ Chấp Ngộ đi về phía giường, “Sáng nay ăn gì?”

“Em làm xong hết rồi.”

“Giúp tôi pha một cốc cà phê.”

“Được, vậy anh chọn nhanh rồi ra nhé.”

Hạ Chấp Ngộ thoát khỏi trang web đặt vé, tìm trong danh bạ của cô, có thể thấy được không có gì khác thường.

Tống Toàn An có lẽ không dùng wechat, Hạ Chấp Ngộ không tìm được số của ông ta.

Nhưng vô tình hắn lại nhìn thấy ảnh đại diện của Hạ phu nhân.

Hạ Chấp Ngộ tò mò hai người sẽ nói chuyện gì sau lưng mình, bèn ấn vào xem, xem rồi trong lòng không khỏi lạnh xuống.

“Hạ Chấp Ngộ!” Tống Tương Niệm ở bên ngoài gọi hắn.

Hạ Chấp Ngộ không lên tiếng, trò chuyện của hai người chình ình trước mắt, bàn tay hắn phát run, suýt chút thì đánh rơi điện thoại.

Hắn đi ra ngoài, đặt điện thoại của Tống Tương Niệm lên bàn ăn, “Em chờ tôi một lát, tôi có chút việc phải xử lý trước.”

“Được.”

Tống Tương Niệm nhìn hắn bước nhanh vào phòng làm việc, cánh cửa kia ở ngay trước mắt cô đóng sầm lại.

Hạ Chấp Ngộ há miệng hít lấy hít để, lồng ngực hắn trống rỗng, cổ họng như cũng bị ai đó bóp chặt.

Hóa ra hắn ở trong mắt cô cũng chỉ là một kẻ bệnh cần được chữa trị?

Tống Toàn Niệm ôm theo mục đích đó tiếp cận hắn, có lẽ từ ngay ánh mắt đầu tiên đã bắt đầu phân tích hắn, trong đầu cũng đã nghỉ được cả trăm biện pháp chữa bệnh cho hắn.

Hóa ra cô vốn coi hắn là một kẻ tâm thần.

Hạ Chấp Ngộ rũ mắt, đáy mắt như có hàng nghìn mũi kim châm vào, đau đớn.

Tống Tương Niệm kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, cũng không vào làm phiền hắn, chờ đến tận buổi trưa mới thấy Hạ Chấp Ngộ đi ra.

“Xong rồi hả?” Tống Tương Niệm quan sát sắc mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.

Hạ Chấp Ngộ khẽ gật đầu.

Tống Tương Niệm ôm lấy cánh tay hắn, “Vậy bây giờ chúng ta đi xem phim luôn nhé? À mà trưa rồi, tìm nơi nào ăn gì đó trước đã.”

Đây chắc cũng là một phần trong quy trình trị liệu nhỉ?

Hạ Chấp Ngộ mang theo sắc mặt u ám ngồi vào xe, tài xế hỏi. “Hạ tiên sinh, đi đâu ạ?”

Tống Tương Niệm muốn nói đến trung tâm thương mại bên cạnh, nhưng Hạ Chấp Ngộ đã mở miệng trước: “Bệnh viện số hai.”

“Vâng.”

Tống Tương Niệm hơi khó hiểu, “Anh khó chịu chỗ nào hả?”

Hạ Chấp Ngộ không lên tiếng, tựa lưng về sau, thân hình cao lớn chìm vào tấm đệm sô pha. Không khí xung quanh hắn tựa như cũng không có chút hơi ấm, Tống Tương Niệm không nhịn được kéo khóe môi hắn ra hai bên.

“Sao lại không vui rồi, cười một cái xem nào.”

Hạ Chấp Ngộ bắt cổ tay cô kéo ra, Tống Tương Niệm bị đau kêu lên một tiếng.

Thế nhưng hắn cũng chỉ liếc cô một cái, “Đưa em đi gặp một người.”

“Ai thế?”

“Đến rồi biết.”

Tống Tương Niệm theo hắn vào trong bệnh viện, khu nội trú ngoài bác sĩ và y tá còn có người nhà, bước chân gấp gáp vội vàng, tựa như chỉ chậm một bước thôi là sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.

Hạ Chấp Ngộ cũng đi rất nhanh, Tống Tương Niệm phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp hắn.

Hắn đi tới trước một phòng bệnh thì dừng lại, đẩy cửa đi vào.

Tống Tương Niệm nhìn thấy trên giường có một cô gái trẻ đang nằm, xấp xỉ tuổi cô, ghế người nhà có một người phụ nữ trung niên đang ngồi, mặt mũi hốc hác, tóc đã bạc một nửa.

“Đây là...... người quen của anh hả?”

Tống Tương Niệm khẽ hỏi.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng quay lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tống Tương Niệm, nhưng khi nhìn đến Hạ Chấp Ngộ, quả táo đã gọt được một nửa trên tay rơi xuống.

Bà ta hốt hoảng đứng dậy, “Các người muốn làm gì? Đây là bệnh viện.”

Hạ Chấp Ngộ bước lên hai bước, ánh mắt lạnh như băng quét qua giường bệnh kia.

“Xem ra có tiền đưa vào rồi nên bệnh cũng được chữa trị kịp thời nhỉ?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Triệu Lập Quốc đưa cho bà hai mươi vạn, đây cũng không phải số tiền nhỏ.”

Tống Tương Niệm nghe thấy hai mươi vạn, bỗng lùi về sau hai bước.

Hạ Chấp Ngộ cười lạnh, “Không, bây giờ ông ta không còn tên là Triệu Lập Quốc, mà đổi tên đổi họ rồi, gọi là Tống Toàn An đúng chứ?”

Tống Tương Niệm nghe tới đây, bên tai như có tiếng sấm nổ đùng đoàng, đầu óc choáng váng, cô sững sờ nhìn chằm chằm những người trước mắt.

“Cậu muốn đòi mạng thì tìm ông ta đi, tôi chỉ là một người đàn bà, cái gì cũng không biết.”

Tống Tương Niệm mơ hồ nhận ra không đúng, nhưng cô không dám tiếp tục đoán.

Tống Toàn An trốn rồi, Hạ Chấp Ngộ đương nhiên không cần phải giả vờ như không biết nữa, “Bà là vợ mà không biết ông ta đi đâu sao? Ông ta trốn chui trốn lủi hai mươi năm, dù có hủy cả khuôn mặt mình thì ông ta vẫn là một kẻ giết người!”

Khuôn mặt Tống Tương Niệm vốn đã trắng, hiện tại tưởng như trong suốt.

Người năm đó đâm chết Hạ Thiệu Nguyên...... lẽ nào chính là Tống Toàn An?

Tống Tương Niệm nhìn khuôn mặt giận dữ của Hạ Chấp Ngộ, cô không có dũng khí bước lên hỏi.

Đầu óc cô trống rỗng, vậy thì cô là ai?

“Tôi đã sớm không còn quan hệ gì với ông ta nữa,” người phụ nữ trung niên hơi liếc sang Tống Tương Niệm, “Ông ta nhiều năm liền không về nhà, ở ngoài còn có con luôn rồi. Lớn như con gái tôi, cũng là một đứa con gái......”

Tống Tương Niệm lắc đầu nguầy nguậy, “Bà nói dối.”

“Sao tôi phải nói dối? Trước khi xảy ra tai nạn xe tôi đã biết ông ta thích một người phụ nữ khác, nhiều lần muốn đưa cô ta về nhà, nhưng tôi sao có thể đồng ý? Thứ cô ta sinh ra thì cũng là nghiệt chủng!”

Hai chữ cuối cùng này của bà ta như biến thành hàng trăm lưỡi đao, đồng loạt phóng thẳng về phía cô. Hóa ra cô không chỉ không có mẹ, còn là một đứa con riêng không nên được sinh ra trên cõi đời này?

Ánh mắt Hạ Chấp Ngộ thoáng qua phức tạp, một chút hi vọng cuối cùng của hắn rốt cuộc vẫn bị người phụ nữ này đánh tan.

Nói đến cùng, Tống Tương Niệm vẫn là con gái của Tống Toàn An.

“Hai mươi vạn kia là để chữa bệnh cho con gái bà đúng không?” Tống Tương Niệm cố nhịn xuống nghẹn ngào nơi cuống họng, “Sợ rằng chút tiền đó vẫn chưa đủ đâu?”

Vậy nên cô mới phải chịu sự sỉ nhục đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện