Trò Đấu Trí
Trong bữa ăn sáng ngày hôm sau, Charlie nhẹ cả người khi thấy Manfred vắng mặt ở bàn ăn.
“Cứ cuối tuần là anh ta ngủ trễ,” Billy nói với nó. “Anh ta thức đến nửa đêm. Đứng từ cửa sổ phòng tụi mình là thấy nến của Manfred thắp trong phòng.”
“Lúc ấy hắn làm gì?” Charlie thì thầm.
“Luyện tập ma thuật,” Olivia đáp lời, đảo tròn mắt.
Charlie nghĩ, rắc rối là ở chỗ, dám Olivia nói đúng lắm.
“Vậy là hắn sẽ không theo dõi tụi mình nguyên buổi sáng hôm nay, phải không?” nó hỏi.
“Không đâu,” Billy quả quyết với nó. “Dĩ nhiên là tụi mình vẫn cần phải lên phòng và làm bài. Tất cả sách vở sẽ được sắp sẵn cho tụi mình, với một tờ câu hỏi phải trả lời, nhưng tụi mình có thể nói chuyện, vẽ tranh hay làm bất cứ việc gì tuỳ thích, miễn là ở đó đến 12 giờ và làm xong các câu hỏi.”
Chúng theo nhau đến phòng Nhà Vua, ở đây, Charlie thấy một tờ câu hỏi cực kỳ lắt léo đang chờ nó. Làm chưa hết một nửa, bỗng nó sực nhớ đến Fidelio. “Mình đã hứa phải đến tháp nhạc lúc mười một giờ rưỡi,” nó nói với hai đứa kia. “Fidelio sẽ đến để ra hiệu là anh ấy đã chuyển xong cái thùng.”
“Để tụi này ở đây lo cho,” Olivia sốt sắng đề nghị. “Và nếu đằng ấy chưa trả lời xong mấy câu hỏi, thì lúc quay về cứ cóp-pi bài làm của tớ.”
“Cám ơn nha,” Charlie đáp với lòng biết ơn. Nó nhớ ra là nó không biết đường đến tháp nhạc. Sẽ phải mất cả thế kỷ mới lần ra đường tới đó mất. “Fidelio nói bồ sẽ chỉ đường cho mình, nhưng nếu bồ mắc lo cho mình ở đây thì...”
“Để tớ vẽ bản đồ cho đằng ấy,” Olivia nói.
Cô bé nói là làm. Trong khi Charlie nhấp nha nhấp nhổm với đề bài của mình, cứ năm phút lại liếc nhìn đồng hồ, thì Olivia hí hoáy vẽ sơ đồ đường dẫn đến tháp nhạc. Con bé dúi tờ giấy cho nó.
“Đằng ấy xem là hiểu được chớ?” nhỏ hỏi.
Charlie nghiên cứu tấm bản đồ. “Ừ, mình sẽ đi qua cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang chính.”
“Ừ, phải rồi.”
“Gần... rưỡi rồi đó,” Billy nhắc.
Trong bữa ăn sáng ngày hôm sau, Charlie nhẹ cả người khi thấy Manfred vắng mặt ở bàn ăn.
“Cứ cuối tuần là anh ta ngủ trễ,” Billy nói với nó. “Anh ta thức đến nửa đêm. Đứng từ cửa sổ phòng tụi mình là thấy nến của Manfred thắp trong phòng.”
“Lúc ấy hắn làm gì?” Charlie thì thầm.
“Luyện tập ma thuật,” Olivia đáp lời, đảo tròn mắt.
Charlie nghĩ, rắc rối là ở chỗ, dám Olivia nói đúng lắm.
“Vậy là hắn sẽ không theo dõi tụi mình nguyên buổi sáng hôm nay, phải không?” nó hỏi.
“Không đâu,” Billy quả quyết với nó. “Dĩ nhiên là tụi mình vẫn cần phải lên phòng và làm bài. Tất cả sách vở sẽ được sắp sẵn cho tụi mình, với một tờ câu hỏi phải trả lời, nhưng tụi mình có thể nói chuyện, vẽ tranh hay làm bất cứ việc gì tuỳ thích, miễn là ở đó đến 12 giờ và làm xong các câu hỏi.”
Chúng theo nhau đến phòng Nhà Vua, ở đây, Charlie thấy một tờ câu hỏi cực kỳ lắt léo đang chờ nó. Làm chưa hết một nửa, bỗng nó sực nhớ đến Fidelio. “Mình đã hứa phải đến tháp nhạc lúc mười một giờ rưỡi,” nó nói với hai đứa kia. “Fidelio sẽ đến để ra hiệu là anh ấy đã chuyển xong cái thùng.”
“Để tụi này ở đây lo cho,” Olivia sốt sắng đề nghị. “Và nếu đằng ấy chưa trả lời xong mấy câu hỏi, thì lúc quay về cứ cóp-pi bài làm của tớ.”
“Cám ơn nha,” Charlie đáp với lòng biết ơn. Nó nhớ ra là nó không biết đường đến tháp nhạc. Sẽ phải mất cả thế kỷ mới lần ra đường tới đó mất. “Fidelio nói bồ sẽ chỉ đường cho mình, nhưng nếu bồ mắc lo cho mình ở đây thì...”
“Để tớ vẽ bản đồ cho đằng ấy,” Olivia nói.
Cô bé nói là làm. Trong khi Charlie nhấp nha nhấp nhổm với đề bài của mình, cứ năm phút lại liếc nhìn đồng hồ, thì Olivia hí hoáy vẽ sơ đồ đường dẫn đến tháp nhạc. Con bé dúi tờ giấy cho nó.
“Đằng ấy xem là hiểu được chớ?” nhỏ hỏi.
Charlie nghiên cứu tấm bản đồ. “Ừ, mình sẽ đi qua cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang chính.”
“Ừ, phải rồi.”
“Gần... rưỡi rồi đó,” Billy nhắc.
Danh sách chương