Mắt Charlie vẫn dán chặt xuống đất.
“Mày nghĩ mày tiếp tục được như thế trong bao lâu nữa, hả?” Manfred chế nhạo. “Này, nhìn tao đây. Này, chỉ một cái nhìn thôi mà. Chả có đau đớn gì đâu.”
Charlie nhận ra ánh mắt mình đang từ từ bị hút về phía khuôn mặt nhợt nhạt của Manfred. Nó không thể cưỡng lại được. Nếu Manfred mà thôi miên được nó, thì mọi thứ sẽ tiêu tan. Nó biết mình sẽ phun ra cho thằng đó tất tần tật. Và sau đó, một ý nghĩ khác bật ra trong đầu nó. Rằng nó có thể chiến đấu với Manfred lắm chứ. Nếu nó đọc được nét mặt và lắng nghe được ý nghĩ của Manfred, thì có thể nó sẽ bẻ gãy được sự kiểm soát của thằng già kia.
Thế là, Charlie nhìn vào khuôn mặt mỏng dính, lạnh lẽo và đôi mắt đen như than đá, rồi cố nghe tiếng nói từ những ý nghĩ của Manfred. Nhưng không có giọng nói nào cả. Thay vào đó là một hình ảnh loang dần trong đầu Charlie, hình ảnh một người đàn ông đang chơi piano.
“Ngừng lại!” Manfred ra lệnh. “Ngừng việc đó lại, Bone!”
Nhưng Charile cứ bám chặt vào hình ảnh đó, và giờ đây nó có thể nghe được tiếng nhạc, sâu lắng, mượt mà và tuyệt đẹp.
“Ngừng lại!” Manfred rít rống lên.
Một ly nước bay vèo qua đầu Charlie và đập mạnh vào bức tường sau lưng nó, vỡ tan tành. Charlie nhảy khỏi chiếc ghế nó đang ngồi khi đến lượt một cuốn sách bự chảng bay vào nó. Thứ vũ khí tiếp theo Manfred vớ được để ném là cái chặn giấy bằng thuỷ tinh, nhưng trước khi hắn ném thì của bật mở, và giáo sư Bloor ngó vào.
“Chuyện gì thế này?” ông ta hỏi.
“Nó không đáp ứng,” Manfred rít lên. “Nó cứ ngăn con. Thằng này lại còn chơi được trò đấu trí nữa.”
“Thật thú vị,” giáo sư Bloor nói. “Rất thú vị. Con không nên rơi vào trạng thái như vậy, Manfred à. Ta cảnh báo con đấy. Con phải kềm chế bản thân chứ.”
Charlie liếc nhanh lên tường. Cái ly vỡ nằm vắt lên thành chiếc ghế lúc nãy nó ngồi, và một vệt bẩn lớn, ướt nhèm nhẹp làm loang lổ tấm giấy dán tường màu hoa hồng.
“Charlie, mẹ trò đang chờ đó,” giáo sư Bloor tử tể nói với nó. “Đi sắp xếp đồ đạc ngay đi.”
“Vâng, thưa ông,” Charlie hăm hở trả lời. Nó ra khỏi phòng lẹ hết mức mà nó dám.
“Mày nghĩ mày tiếp tục được như thế trong bao lâu nữa, hả?” Manfred chế nhạo. “Này, nhìn tao đây. Này, chỉ một cái nhìn thôi mà. Chả có đau đớn gì đâu.”
Charlie nhận ra ánh mắt mình đang từ từ bị hút về phía khuôn mặt nhợt nhạt của Manfred. Nó không thể cưỡng lại được. Nếu Manfred mà thôi miên được nó, thì mọi thứ sẽ tiêu tan. Nó biết mình sẽ phun ra cho thằng đó tất tần tật. Và sau đó, một ý nghĩ khác bật ra trong đầu nó. Rằng nó có thể chiến đấu với Manfred lắm chứ. Nếu nó đọc được nét mặt và lắng nghe được ý nghĩ của Manfred, thì có thể nó sẽ bẻ gãy được sự kiểm soát của thằng già kia.
Thế là, Charlie nhìn vào khuôn mặt mỏng dính, lạnh lẽo và đôi mắt đen như than đá, rồi cố nghe tiếng nói từ những ý nghĩ của Manfred. Nhưng không có giọng nói nào cả. Thay vào đó là một hình ảnh loang dần trong đầu Charlie, hình ảnh một người đàn ông đang chơi piano.
“Ngừng lại!” Manfred ra lệnh. “Ngừng việc đó lại, Bone!”
Nhưng Charile cứ bám chặt vào hình ảnh đó, và giờ đây nó có thể nghe được tiếng nhạc, sâu lắng, mượt mà và tuyệt đẹp.
“Ngừng lại!” Manfred rít rống lên.
Một ly nước bay vèo qua đầu Charlie và đập mạnh vào bức tường sau lưng nó, vỡ tan tành. Charlie nhảy khỏi chiếc ghế nó đang ngồi khi đến lượt một cuốn sách bự chảng bay vào nó. Thứ vũ khí tiếp theo Manfred vớ được để ném là cái chặn giấy bằng thuỷ tinh, nhưng trước khi hắn ném thì của bật mở, và giáo sư Bloor ngó vào.
“Chuyện gì thế này?” ông ta hỏi.
“Nó không đáp ứng,” Manfred rít lên. “Nó cứ ngăn con. Thằng này lại còn chơi được trò đấu trí nữa.”
“Thật thú vị,” giáo sư Bloor nói. “Rất thú vị. Con không nên rơi vào trạng thái như vậy, Manfred à. Ta cảnh báo con đấy. Con phải kềm chế bản thân chứ.”
Charlie liếc nhanh lên tường. Cái ly vỡ nằm vắt lên thành chiếc ghế lúc nãy nó ngồi, và một vệt bẩn lớn, ướt nhèm nhẹp làm loang lổ tấm giấy dán tường màu hoa hồng.
“Charlie, mẹ trò đang chờ đó,” giáo sư Bloor tử tể nói với nó. “Đi sắp xếp đồ đạc ngay đi.”
“Vâng, thưa ông,” Charlie hăm hở trả lời. Nó ra khỏi phòng lẹ hết mức mà nó dám.
Danh sách chương