Vua Đỏ
Khi ông cậu Paton bấm chuông tiệm sách cô Ingledew thì đã 12 giờ rưỡi đêm. Tất nhiên là không ai lên tiếng. Nhưng Ông cậu Paton một lần tình cờ biết được là cô Julia Ingledew thường đi ngủ rất trễ. Cô nói rằng mình thường đọc sách đến hai giờ sáng. Ông cậu nhấn chuông lần nữa.
Cánh cửa sổ phía trên cao cọt kẹt mở ra, và cô Julia Ingledew ngó ra ngoài.
“Ai đó?” cô giận dữ hỏi.
Rồi cô nhìn thấy Ông cậu Paton. “Ô, ra là anh. Chọn giờ đến gọi cửa mới hay làm sao.”
“Julia... à... cô Ingledew, thực ra thì không phải tôi. Ờ, đúng hơn đó là tôi... ờ... nhưng có một người nữa muốn gặp cô.”
Ông cậu Paton bước lùi khỏi cửa, nhẹ nhàng kéo Emma lại gần mình.
“Tên cô bé là Emma Tolly.”
“Cái gì? Tôi không... Tôi không thể...”
Cửa sổ đóng ập lại. Rồi tiếng những bước chân vội khua xuống cầu thang rung kèn kẹt. Cửa lớn mở toang, cùng với một tiếng kính coong.
“Con chào cô!” Emma cất tiếng.
“Nancy? Ôi, con giống Nancy quá,” cô Ingledew khóc nấc lên. “Vô đi, vô đi con, và cả anh nữa, Paton. Ô, không thể tin nổi. Tôi chỉ... ô, trời ơi. Tôi biết nói sao đây.”
Cô Julia kéo Emma vô trong tiệm sách. Cô nhìn nó không rời mắt, cứ sờ tóc, vuốt má rồi ôm chặt lấy nó.
“Là con thật rồi. Ôi chao, Emma, chuyện này là thế nào?”
“Con đã tỉnh rồi,” Emma nói. “Charlie Bone và các bạn của bạn ấy đã giúp con, và cái ông tốt bụng này dẫn con tới đây.”
“Cám ơn anh, Paton,” cô Julia cảm động. “Mọi người lạiđây dùng một tách trà hay món gì đó nào. Vụ này phải ăn mừng thôi.”
Cô dẫn họ vô căn phòng ấm cúng sau tiệm sách. Emma chăm chú ngắm các kệ đầy những cuốn sách dày cộp, tựa phủ nhũ vàng, lóng lánh trong ánh sáng mờ dịu. Cô bé hít mùi giấy cũ, mùi da thuộc, mùi mực in, và thở hắt ra một cái rõ dài, xong tuyên bố rằng đây là căn phòng tuyệt vời nhất trên đời.
“Nó sẽ là nhà của con đấy, Emma,” cô Ingledew sung sướng nói. “Nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái. Trừ phi con muốn ở lại với những người đã nhận nuôi con hồi trước...”
“Không, không, không!” Emma hét lên. “Con không bao giờ muốn trông thấy căn nhà khủng khiếp đó nữa.”
“Con phải kể với cô tất cả về căn nhà đó đấy,” cô Ingledew nói. “Cô muốn biết tất cả mọi thứ. Còn anh, Paton, tôi cam đoan anh còn nhiều việc phải làm với vụ này lắm. Mời ngồi, xin mời ngồi.”
Cô cuống quít chạy khắp phòng, thu dọn sách báo trên những cái ghế, vỗ cho gối phồng lên, và phủi bụi các chao đèn.
Một giờ sau, Ông cậu Paton đã trên đường về nhà. Ông huýt gió một điệu nhạc vui tươi, trong khi đèn đường chập chờn và nổ lốp bốp trên đầu. Chưa bao giờ Ông cậu vui như thế này, kể từ năm lên bảy.
Sáng sớm chủ nhật, Charlie thức dậy, thấy Ông cậu đang đứng ở cuối giường.
“Tin nóng hổi đây, Charlie,” Ông cậu Paton nói. “Ta chẳng chợp mắt được chút nào. Emma Tolly đang ở nhà cô của nó, và sắp tới tụi ta sẽ phải đảm bảo là con bé được ở đó.”
Charlie ngồi bật dậy.
“Đầu đuôi ra sao ạ?” nó nôn nóng.
Ông cậu Paton kể cho nó nghe việc gia đình Moon đã đưa Emma vô học viện giữa đêm khuya ra sao. Và Manfred đã khóa cửa nhốt con bé như thế nào.
“Nhưng nó thoát ra được.” Charlie tiếp.
“Ờ,” Ông cậu Paton thủng thỉnh nói. “Và hiện thời con bé sẽ không nói nó thoát ra bằng cách nào. Nhưng, Charlie à, có người đã đánh hơi được về cuộc thử nghiệm của mày, có đứa đã phản bội mày, và ta nghĩ mày nên kiếm xem đứa đó là ai.”
Charlie có một cảm giác khủng khiếp là nó biết người này. Đó không thể là Benjamin, Fidelio, hay thậm chí là Olivia được. Nó tin tưởng cả ba đứa đó bằng cả mạng sống của nó. Chỉ còn lại Billy Raven mà thôi.
“Đó là Billy Raven,” nó nói. “Con thấy tội nghiệp nó quá, Ông cậu Paton à. Nó chẳng có gia đình gì cả, theo con thì nó đang sợ hãi một diều gì đó. Ông cậu có thấy chiếc xe hơi đến đón nó không ? Kính xe màu khói, và có người trong xe thò gậy ra đánh con.”
Khi ông cậu Paton bấm chuông tiệm sách cô Ingledew thì đã 12 giờ rưỡi đêm. Tất nhiên là không ai lên tiếng. Nhưng Ông cậu Paton một lần tình cờ biết được là cô Julia Ingledew thường đi ngủ rất trễ. Cô nói rằng mình thường đọc sách đến hai giờ sáng. Ông cậu nhấn chuông lần nữa.
Cánh cửa sổ phía trên cao cọt kẹt mở ra, và cô Julia Ingledew ngó ra ngoài.
“Ai đó?” cô giận dữ hỏi.
Rồi cô nhìn thấy Ông cậu Paton. “Ô, ra là anh. Chọn giờ đến gọi cửa mới hay làm sao.”
“Julia... à... cô Ingledew, thực ra thì không phải tôi. Ờ, đúng hơn đó là tôi... ờ... nhưng có một người nữa muốn gặp cô.”
Ông cậu Paton bước lùi khỏi cửa, nhẹ nhàng kéo Emma lại gần mình.
“Tên cô bé là Emma Tolly.”
“Cái gì? Tôi không... Tôi không thể...”
Cửa sổ đóng ập lại. Rồi tiếng những bước chân vội khua xuống cầu thang rung kèn kẹt. Cửa lớn mở toang, cùng với một tiếng kính coong.
“Con chào cô!” Emma cất tiếng.
“Nancy? Ôi, con giống Nancy quá,” cô Ingledew khóc nấc lên. “Vô đi, vô đi con, và cả anh nữa, Paton. Ô, không thể tin nổi. Tôi chỉ... ô, trời ơi. Tôi biết nói sao đây.”
Cô Julia kéo Emma vô trong tiệm sách. Cô nhìn nó không rời mắt, cứ sờ tóc, vuốt má rồi ôm chặt lấy nó.
“Là con thật rồi. Ôi chao, Emma, chuyện này là thế nào?”
“Con đã tỉnh rồi,” Emma nói. “Charlie Bone và các bạn của bạn ấy đã giúp con, và cái ông tốt bụng này dẫn con tới đây.”
“Cám ơn anh, Paton,” cô Julia cảm động. “Mọi người lạiđây dùng một tách trà hay món gì đó nào. Vụ này phải ăn mừng thôi.”
Cô dẫn họ vô căn phòng ấm cúng sau tiệm sách. Emma chăm chú ngắm các kệ đầy những cuốn sách dày cộp, tựa phủ nhũ vàng, lóng lánh trong ánh sáng mờ dịu. Cô bé hít mùi giấy cũ, mùi da thuộc, mùi mực in, và thở hắt ra một cái rõ dài, xong tuyên bố rằng đây là căn phòng tuyệt vời nhất trên đời.
“Nó sẽ là nhà của con đấy, Emma,” cô Ingledew sung sướng nói. “Nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái. Trừ phi con muốn ở lại với những người đã nhận nuôi con hồi trước...”
“Không, không, không!” Emma hét lên. “Con không bao giờ muốn trông thấy căn nhà khủng khiếp đó nữa.”
“Con phải kể với cô tất cả về căn nhà đó đấy,” cô Ingledew nói. “Cô muốn biết tất cả mọi thứ. Còn anh, Paton, tôi cam đoan anh còn nhiều việc phải làm với vụ này lắm. Mời ngồi, xin mời ngồi.”
Cô cuống quít chạy khắp phòng, thu dọn sách báo trên những cái ghế, vỗ cho gối phồng lên, và phủi bụi các chao đèn.
Một giờ sau, Ông cậu Paton đã trên đường về nhà. Ông huýt gió một điệu nhạc vui tươi, trong khi đèn đường chập chờn và nổ lốp bốp trên đầu. Chưa bao giờ Ông cậu vui như thế này, kể từ năm lên bảy.
Sáng sớm chủ nhật, Charlie thức dậy, thấy Ông cậu đang đứng ở cuối giường.
“Tin nóng hổi đây, Charlie,” Ông cậu Paton nói. “Ta chẳng chợp mắt được chút nào. Emma Tolly đang ở nhà cô của nó, và sắp tới tụi ta sẽ phải đảm bảo là con bé được ở đó.”
Charlie ngồi bật dậy.
“Đầu đuôi ra sao ạ?” nó nôn nóng.
Ông cậu Paton kể cho nó nghe việc gia đình Moon đã đưa Emma vô học viện giữa đêm khuya ra sao. Và Manfred đã khóa cửa nhốt con bé như thế nào.
“Nhưng nó thoát ra được.” Charlie tiếp.
“Ờ,” Ông cậu Paton thủng thỉnh nói. “Và hiện thời con bé sẽ không nói nó thoát ra bằng cách nào. Nhưng, Charlie à, có người đã đánh hơi được về cuộc thử nghiệm của mày, có đứa đã phản bội mày, và ta nghĩ mày nên kiếm xem đứa đó là ai.”
Charlie có một cảm giác khủng khiếp là nó biết người này. Đó không thể là Benjamin, Fidelio, hay thậm chí là Olivia được. Nó tin tưởng cả ba đứa đó bằng cả mạng sống của nó. Chỉ còn lại Billy Raven mà thôi.
“Đó là Billy Raven,” nó nói. “Con thấy tội nghiệp nó quá, Ông cậu Paton à. Nó chẳng có gia đình gì cả, theo con thì nó đang sợ hãi một diều gì đó. Ông cậu có thấy chiếc xe hơi đến đón nó không ? Kính xe màu khói, và có người trong xe thò gậy ra đánh con.”
Danh sách chương