Đúng lúc này nội Bone hiện ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đám tóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là có hơi trễ một chút.

Tấm hình Charlie cầm trên tay có một người đàn ông ẵm một đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làm cho đôi mắt xám nhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi.

Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm hình.

Đúng ra là nó không cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nỗi lên những âm thanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số.

"Ồ... Ừm... Cái gì đây...?" Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương.

"Gì vậy? Charlie?" Mẹ nó hỏi.

"Có chuyện gì hả?" Nội Bone lao tới. "Eustacia gọi cho ta, bảo có điềm báo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeam chính cống đấy chứ?"

Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âm thanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng mình:

"Cửa hàng họ lầm rồi! Con Hạt Đậu đâu?"

"Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!"

Rồi mẹ nó nhìn với qua vai nó, kêu lên:

"Úi trời! Rõ không phải là con chó rồi!"

"Ôi!"

Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âm thanh vo vo, có những tiếng nói lầm bầm thoát ra, nghe càng lúc càng rõ.

Đầu tiên là giọng một phụ nữ, mềm mại, xa lạ:

"Phải như chú đã không làm thế này, Mostyn".

"Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào." Lần này là giọng đàn ông.

"Dĩ nhiên là chú có cách chứ."

"Vậy chị nuôi nó nhé?" Giọng người đàn ông.

"Chú biết là tôi không nuôi được mà." Người phụ nữ trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện