"Bình tĩnh nào, Dương Cưu," ông Onimous nhắc. "Mi sẽ không bao giờ học được sao?"

Con Dương Cưu đã xoay được nắm đấm cửa. Cửa nhà bếp bật mở và con mèo phóng vô trong, theo sau là hai con kia.

"Xin lỗi về chuyện này," ông Onimous nói. "Nó là một con nóng nảy, con Dương Cưu ấy. Con Sư Tử cũng hơi tí huênh hoang, nhưng con Nhân Mã lại rất có phong cách. Xin lỗi, tốt hơn là tôi phải dòm chừng chúng."

Trước khi Charlie kịp quay lại, ông Onimous đã sượt qua mặt nó và phóng vô nhà bếp, gọi "Bọn Mèo Lửa, đừng có làm ta mất mặt đấy. Làm ăn tử tế coi nào."

Giờ thì cả ba con mèo đang đi đi lại lại trước cái kho chứa thực phẩm. Charlie nhớ ra mớ trái cây nẫu, và trước khi đám mèo tự mở bung một cánh cửa nữa, Charlie mở cánh cửa đó ra cho chúng vô.

Thế là bắt đầu những cú vồ, cú phóng cùng những tiếng gầm gừ. Rõ ràng là trong kho đầy chuột. Loáng một cái, bọn mèo đã tóm gọn lũ chuột, hết con này đến con kia, rồi xếp những cái xác chuột thành hàng ngay ngắn dọc theo bờ tường.

Charlie lui ra xa. trước giờ nó không hề biết là trong không thực phẩm có chuột. Sao ngoại Maisie và mẹ nó cũng không nhận ra nhỉ? Có lẽ lũ chuột mới kéo đến sống hồi sáng này, do mùi trái cây thối đưa đẩy Charlie khá là thích chuột, cho nên nó ước gì không phải chứng kiến cảnh hàng thây xám ngoét đang ngày càng dài thêm.

Khi hàng xác đã dài được mười lăm con, lũ mèo tỏ vẻ đã hoàn tất công việc. Chúng ngồi xuống và liếm cật lực bộ lông tinh tươm của mình.

"Một tách cà phê có được không nhỉ?" Ông Onimous hỏi. "Tôi mệt lả rồi."

Charlie thấy rõ nãy giờ ông Onimous không hề nhấc một ngón tay, chẳng làm tí gì để gọi là cực nhọc cả. Bọn mèo quán xuyến hết. Nhưng ông Onimous đã ngồi vô bàn ăn, nhìn hau háu vô ấm nước. Charlie không nỡ lòng nào làm ông thất vọng. Tay nó vẫn cầm tấm hình, cho nên nó đặt tấm hình xuống và đi rót nước vô ấm.

"A," ông Onimous kêu lên. "Đây rồi. Cái này sẽ giải đáp được mọi chuyện."

"Cái gì giải đáp ạ?" Charlie nhìn vô tấm hình, mà lúc này ông Onimous đang giơ ra trước ánh sáng.

Ông Onimous chỉ con mèo ở cuối tấm hình. "Con Dương Cưu đấy," ông giải thích. "Cách mấy năm rồi, nhưng nó vẫn không quên. Nó biết là cậu đã phát hiện ra nó. Chính vì thế mà nó dẫn tôi tới đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện