Mắc Kẹt Trong Bóng Tối

"Ông cậu Paton à, Ông cậu đúng là kẻ phá hoại của công!" Charlie nói.

Một tiếng cười khàn đục vang dội khắp con phố hẹp. Từ trước tới giờ, Charlie gần như chưa từng nghe Ông cậu mình cười.

"Sẽ có ai đó bị kết tội vụ làm bể bóng đèn này," nó nói nghiêm trang, "và con dám chắc người đó không phải là Ông cậu."

"Tất nhiên," Ông cậu Paton đáp. "Lẹ lên nào, nhóc. Mình nên quay về trước khi bà mẹ đáng thương của mày lo quýnh lên."

Khi hai người bước phăm phăm qua thành phố, chốc chốc Charlie lại phải chạy mới kịp được với những sải chân dài của Ông cậu Paton.

"Đi càng lẹ càng đốt những năng lượng," Ông cậu Paton giải thích, "như thế sẽ bớt gây ra... tai nạn."

"Con hỏi Ông cậu một việc được không?"

"Mày có thể hỏi, nhưng ta có thể không trả lời," Ông cậu Paton đáp.

"Chuyện đó bắt đầu xảy ra hồi nào vậy? Ý con là Ông cậu có nhớ lần đầu tiên phát hiện ra mình có khả năng làm nổ bóng đèn là khi nào không?"

Ông cậu Paton đăm chiêu:

"Chuyện đó xảy ra vào sinh nhật thứ bảy của ta. Ta quá phấn khích đến nỗi phóng bể sạch bóng đèn... Miểng thủy tinh vương vãi khắp nơi... Bọn con nít vừa kêu la thất kinh vừa gỡ thủy tinh bể ra khỏi tóc. Tất cả bọn chúng đều bỏ về sớm, để mặc ta hoang mang và buồn hết sức. Ta không hề biết mình đã gây ra cớ sự cho đến khi các chị ta nói với ta. Họ quá sức hài lòng. Họ rú lên, "Tạ ơn đấng tối cao, thằng này bình thường," cứ như làm bể được thủy tinh là bình thường, còn nếu không làm bể được thủy tinh thì là 'không bình thường' vậy. Cha mẹ ta cũng vui mừng khôn xiết. Ta không có tài cán gì khác, mày thấy đó. Hôm đó họ để ta chén hết chỗ kem của mọi người, sau đó ta lăn ra bệnh."

"Ông cậu có buồn vì mình là một Yewbeam không? Nhất là nếu biết rằng như thế là khác người?" Charlie hỏi.

Chỉ còn cách nhà số 9 vài căn, Ông cậu Paton dừng phắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện