Charlie bắt tay ông.

Benjamin hỏi, "Ai đã chọn cậu ấy?"

Ông Onimous chưa kịp trả lời, Charlie hỏi tiếp, "Việc này có liên quan gì tới một ông Vua Đỏ không ạ?"

"Liên quan tất," ông Onimous đáp.

Ông không nói thêm lời nào nữa, nhún nhún đi ra cửa và biến xuống đường. Hai thằng bé nhìn theo cái bóng nhỏ thó của ông lướt đi và biến mất chỗ khúc quẹo, theo sau là những cái đuôi của bọn mèo lửa, sáng rực lên.

"Tụi mình quên không hỏi vì sao ông ấy biết chỗ mình giấu cái thùng..." Benjamin tiếc rẻ.

"Còn rất nhiều thứ mình cũng quên không hỏi ông Onimous," Charlie nói "Ông ấy là người lẹ mắt lẹ tay nhất mình từng gặp trên đời."

Cái thùng của tiến sĩ Tolly lúc này đang được an toàn, nhưng nhà Yewbeam sẽ phải mất bao lâu nữa để đoạt được nó? Nó cần phải được chuyển đến một nơi chắc chắn hơn, nơi mà họ không bao giờ nghĩ là sẽ tìm thấy nó.

Charlie nảy ra một ý.

"Fidelio Gunn!" Nó thốt lên.

"Đó là cái gì?" Benjamin hỏi.

"Một anh kia," Charlie nói. "Thầy dạy nhạc của mình. Chủ Nhật này đến đi, bồ sẽ gặp anh ấy. Fidelio có thể giúp tụi mình. Mình biết thể nào anh ấy cũng giúp."

Benjamin coi bộ còn nghi ngờ. "Tụi mình sẽ đi kiếm ngay."

Khi Charlie về tới nơi thì nội Bone đã ra khỏi nhà, đi Charlie tránh được mọi sự không hài lòng của bà vì đám câu hỏi chưa được trả lời.

Sáng hôm sau, ngoại Maisie là người duy nhất đã thức giấc khi Charlie bò xuống lầu.

"Con đi vui vẻ nhé, Charlie," ngoại nói, dúi một trái chuối vô túi nó. "Vui được bao nhiêu thì cứ vui cho đã, trước khi quá trễ."

Charlie không nghĩ "vui" là từ thích hợp để mô tả việc nó sắp làm. Nó cảm thấy việc này quá quan trọng, không thể dùng từ "vui" được. Nhưng nó không nói cho ngoại Maisie biết.

Benjamin đang chờ bên ngoài căn nhà số 12. Nó đã để con Hạt Đậu ở nhà canh giữ cái thùng. Tiếng chó tru lên đau khổ lẵng nhẵng theo chúng tới tận đầu đường.

"Tụi mình đi không lâu đâu nhỉ?" Benjamin nói trong cảm giác có lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện