"Trước tiên tụi mình sẽ hát bài Học viện Ca, sau đó mới đăng ký lớp học," Fidelio nói.
Charlie theo chân Fidelio tới những băng ghế dài ở hàng phía trước. Từ từ, thính phòng đông dần những nam sinh, nữ sinh trong áo chùng xanh. Chắc phải đến hàng trăm đứa trẻ từ mười một đến mười tám tuổi. Charlie nghĩ có lẽ nó là nhỏ nhất, cho đến khi một thằng bé loắt choắt sà tới ngồi bên cạnh nó.
"Chào anh," thằng bé con cất tiếng. "Em là Billy Raven."
"Anh là Charlie Bone!" Charlie nói.
Thằng nhỏ toét miệng cười. Tóc nó trăng phau và mắt màu đỏ sậm, rất lạ.
"Em bị bạch tạng," nó giải thích. "Em nhìn không rõ, nhưng em nghe rất thính."
"Coi bộ em hơi nhỏ so với trường Bloor hả?" Charlie nói.
"Năm nay em bảy tuổi," Billy đáp. "Em là con mồ côi nên người ta đưa em vô đây. Ngoài ra, em còn có phép thuật."
"Anh cũng vậy," Charlie lúng búng.
Billy nhìn Charlie, hớn hở.
"Em rất vui," nó thì thào. "Giờ thì tụi mình có ba người."
Charlie không có thời giờ hỏi xem ai là nhân vật thứ ba có phép thuật, bởi vì một người đàn ông cao lêu khêu, tóc trắng đã bước ra sân khấu.
"Giáo sư Saltweather đấy," Fidelio nói thầm. Nó ngồi cạnh Charlie, phía bên kia.
Có năm giáo viên dạy nhạc khác đang ở trên sân khấu: hai phụ nữ trẻ, một ông già đeo mắt kiếng, một ông trông vẻ vui nhộn, tóc quăn tít, và một người nữa. Charlie thấy mình cứ nhìn chằm chằm vô ông này nhưng chưa bao giờ nó trông thấy một bộ mặt vô hồn như thế. Ông ta cao, quắc thước, tóc đen, rõ ràng đã quên chải đầu. Nét mặt của ông không hề biểu lộ sự thay đổi nào, dù chỉ một lần, ngay cả khi dàn nhạc dạo lên và tất cả mọi người cất tiếng hát.
Khi bài hát tập họp chấm dứt, Fidelio dẫn Charlie tới cánh cửa bên hông sân khấu. Một tấm biển treo ở cửa đề: THẦY PALTRY - KÈN SÁO.
Charlie theo chân Fidelio tới những băng ghế dài ở hàng phía trước. Từ từ, thính phòng đông dần những nam sinh, nữ sinh trong áo chùng xanh. Chắc phải đến hàng trăm đứa trẻ từ mười một đến mười tám tuổi. Charlie nghĩ có lẽ nó là nhỏ nhất, cho đến khi một thằng bé loắt choắt sà tới ngồi bên cạnh nó.
"Chào anh," thằng bé con cất tiếng. "Em là Billy Raven."
"Anh là Charlie Bone!" Charlie nói.
Thằng nhỏ toét miệng cười. Tóc nó trăng phau và mắt màu đỏ sậm, rất lạ.
"Em bị bạch tạng," nó giải thích. "Em nhìn không rõ, nhưng em nghe rất thính."
"Coi bộ em hơi nhỏ so với trường Bloor hả?" Charlie nói.
"Năm nay em bảy tuổi," Billy đáp. "Em là con mồ côi nên người ta đưa em vô đây. Ngoài ra, em còn có phép thuật."
"Anh cũng vậy," Charlie lúng búng.
Billy nhìn Charlie, hớn hở.
"Em rất vui," nó thì thào. "Giờ thì tụi mình có ba người."
Charlie không có thời giờ hỏi xem ai là nhân vật thứ ba có phép thuật, bởi vì một người đàn ông cao lêu khêu, tóc trắng đã bước ra sân khấu.
"Giáo sư Saltweather đấy," Fidelio nói thầm. Nó ngồi cạnh Charlie, phía bên kia.
Có năm giáo viên dạy nhạc khác đang ở trên sân khấu: hai phụ nữ trẻ, một ông già đeo mắt kiếng, một ông trông vẻ vui nhộn, tóc quăn tít, và một người nữa. Charlie thấy mình cứ nhìn chằm chằm vô ông này nhưng chưa bao giờ nó trông thấy một bộ mặt vô hồn như thế. Ông ta cao, quắc thước, tóc đen, rõ ràng đã quên chải đầu. Nét mặt của ông không hề biểu lộ sự thay đổi nào, dù chỉ một lần, ngay cả khi dàn nhạc dạo lên và tất cả mọi người cất tiếng hát.
Khi bài hát tập họp chấm dứt, Fidelio dẫn Charlie tới cánh cửa bên hông sân khấu. Một tấm biển treo ở cửa đề: THẦY PALTRY - KÈN SÁO.
Danh sách chương