“Đi, Bone, đi đi!” Thầy Paltry gầm gừ sau bốn mươi phút tra tấn lẫn nhau.
Charlie sung sướng vô ngần. Tiếp theo là mang ủng vô và bươn ra ngoài vườn tuyết lạnh. Trong giá lạnh căm căm, bọn trẻ được phép mặc áo chùng ở ngoài trời; vào mùa hè, áo chùng phải để lại trong phòng để áo khoác.
Fidelio ra khỏi lớp học vĩ cầm hơi trễ, cho nên khi hai đứa chạy ra ngoài vườn thì tuyết đã bị ba trăm đứa khác giày xéo rồi. Những thằng người tuyết đang được dựng lên, những trận chiến ném tuyết đang hồi gay cần, và ông Weedon, người làm vườn, đang vất vả xua đuổi lũ trẻ tránh xa gốc cây ra.
“Em muốn xem cái gì ở cạnh lâu đài,” Charlie nói với Fidelio.
“Em bảo là em không muốn đến gần khu đổ nát nữa mà,” Fidelio nhắc nhỏ.
“Ừ, nhưng mà... như em nói đó, em thấy một thứ. Em muốn xem có dấu chân gì không.”
“Thôi được,” Fidelio nhún vai một cách hiền lành.
Khi chúng chạy ngang qua cây tuyết tùng gãy, Billy Raven gọi to:
“Hai anh đi đâu vậy?”
Gần như không suy nghĩ, Charlie vọt mồm:
“Không phải việc của em.”
Thằng bé bạch tạng liền sầm mặt lại, và nép mình vô đám cành lá tuyết tùng rậm rạp. Đôi mắt màu đỏ như đá rubi của nó lóa lên đằng sau cặp kính.
“Sao em lại nói như thế?” Fidelio hỏi khi chúng vẫn đang chạy.
“Em không nhịn được,” Charlie bảo. “Billy Raven có cái gì đó kỳ cục lắm. Em không tin nó nữa.”
Chúng đã tới cổng khu đổ nát. Tuyết bên dưới những mái cổng vòm sạch bong và mướt mát. Không ai ra vô khu này.
Charlie nhăn mặt. “Lúc nãy em còn trông thấy nó mà,” nó lầm bầm.
“Tụi mình vô đi,” Fidelio nói.
Charlie lưỡng lự.
“Ban ngày trông không có vẻ gì ghê gớm nhỉ,” Fidelio hé mắt nhìn qua cổng vòm.
Nó băng vô và Charlie theo sau. Chúng bước thập thò qua một khoảng sân và chui vô một trong năm con hẻm dẫn sâu hơn vô khu đổ nát.
Sau vài phút lần mò trong bóng tối, chúng đến được một khoảng sân khác. Ở đó, chúng thấy vết máu. Hoặc cái gì đó giống máu: những vệt đỏ sâu, loang trong tuyết, bên cạnh một đụn lá vàng lá đỏ.
“Quái thú!” Charlie thét lên. “Ra thôi!”
Phải đợi đến khi đứng an toàn bên ngoài bức tường rồi thì Fidelio mới hoàn hồn nói:
“Hình như không phải là con thú đâu.”
“Có máu mà,” Charlie nói. “Có một con thú. Nó đã giết chết hoặc làm bị thương một con gì đó.”
“Nhưng đâu có dấu vết gì khác đâu, Charlie. Chẳng có dấu hiệu vật lộn, hay dấu chân… hay…”
Charlie không chờ nghe hết những lý lẽ nghi ngờ của Fidelio. Nó chạy khỏi khu bỏ hoang, trong lòng như sống lại các đêm dài hôm nào, nó bị một con thú mắt vàng đuổi theo qua những ngõ ngách vô tận và những căn phòng lạnh lẽo, dội âm. Khi chạy được tới chỗ cây tuyết tùng gãy, nó đứng lại chờ cho Fidelio bắt kịp.
Charlie sung sướng vô ngần. Tiếp theo là mang ủng vô và bươn ra ngoài vườn tuyết lạnh. Trong giá lạnh căm căm, bọn trẻ được phép mặc áo chùng ở ngoài trời; vào mùa hè, áo chùng phải để lại trong phòng để áo khoác.
Fidelio ra khỏi lớp học vĩ cầm hơi trễ, cho nên khi hai đứa chạy ra ngoài vườn thì tuyết đã bị ba trăm đứa khác giày xéo rồi. Những thằng người tuyết đang được dựng lên, những trận chiến ném tuyết đang hồi gay cần, và ông Weedon, người làm vườn, đang vất vả xua đuổi lũ trẻ tránh xa gốc cây ra.
“Em muốn xem cái gì ở cạnh lâu đài,” Charlie nói với Fidelio.
“Em bảo là em không muốn đến gần khu đổ nát nữa mà,” Fidelio nhắc nhỏ.
“Ừ, nhưng mà... như em nói đó, em thấy một thứ. Em muốn xem có dấu chân gì không.”
“Thôi được,” Fidelio nhún vai một cách hiền lành.
Khi chúng chạy ngang qua cây tuyết tùng gãy, Billy Raven gọi to:
“Hai anh đi đâu vậy?”
Gần như không suy nghĩ, Charlie vọt mồm:
“Không phải việc của em.”
Thằng bé bạch tạng liền sầm mặt lại, và nép mình vô đám cành lá tuyết tùng rậm rạp. Đôi mắt màu đỏ như đá rubi của nó lóa lên đằng sau cặp kính.
“Sao em lại nói như thế?” Fidelio hỏi khi chúng vẫn đang chạy.
“Em không nhịn được,” Charlie bảo. “Billy Raven có cái gì đó kỳ cục lắm. Em không tin nó nữa.”
Chúng đã tới cổng khu đổ nát. Tuyết bên dưới những mái cổng vòm sạch bong và mướt mát. Không ai ra vô khu này.
Charlie nhăn mặt. “Lúc nãy em còn trông thấy nó mà,” nó lầm bầm.
“Tụi mình vô đi,” Fidelio nói.
Charlie lưỡng lự.
“Ban ngày trông không có vẻ gì ghê gớm nhỉ,” Fidelio hé mắt nhìn qua cổng vòm.
Nó băng vô và Charlie theo sau. Chúng bước thập thò qua một khoảng sân và chui vô một trong năm con hẻm dẫn sâu hơn vô khu đổ nát.
Sau vài phút lần mò trong bóng tối, chúng đến được một khoảng sân khác. Ở đó, chúng thấy vết máu. Hoặc cái gì đó giống máu: những vệt đỏ sâu, loang trong tuyết, bên cạnh một đụn lá vàng lá đỏ.
“Quái thú!” Charlie thét lên. “Ra thôi!”
Phải đợi đến khi đứng an toàn bên ngoài bức tường rồi thì Fidelio mới hoàn hồn nói:
“Hình như không phải là con thú đâu.”
“Có máu mà,” Charlie nói. “Có một con thú. Nó đã giết chết hoặc làm bị thương một con gì đó.”
“Nhưng đâu có dấu vết gì khác đâu, Charlie. Chẳng có dấu hiệu vật lộn, hay dấu chân… hay…”
Charlie không chờ nghe hết những lý lẽ nghi ngờ của Fidelio. Nó chạy khỏi khu bỏ hoang, trong lòng như sống lại các đêm dài hôm nào, nó bị một con thú mắt vàng đuổi theo qua những ngõ ngách vô tận và những căn phòng lạnh lẽo, dội âm. Khi chạy được tới chỗ cây tuyết tùng gãy, nó đứng lại chờ cho Fidelio bắt kịp.
Danh sách chương