Chính vì lời nhận xét ấy mà bé James Yewbeam tội nghiệp đã đóng dấu lên số phận của anh mình, và dĩ nhiên cả số phận của bé.
“Cút đi!” Zeke rít lên. “Cả hai thằng mày. Đồ Yewbeam đáng ghét. Đi! Ngay! Tao không thể chịu nổi cái bản mặt tụi mày.”
Henry và James chạy vội ra cửa. Gương mặt nhợt nhạt của thằng anh họ đã có hơi hám bạo lực, và chúng không muốn ở lại cho hắn trút cơn thịnh nộ.
“Tụi mình đi đâu đây?” James thở hổn hển khi lao theo thằng anh dọc hành lang.
“Tới tiền sảnh, Jamie. Ra đó chơi bắn bi.” Henry rút từ túi quẩn ra một cái bao nhỏ và vẫy vẫy trước mặt em.
Nhưng không. Chúng chưa kịp chạy thêm được bước nào thì có một tiếng quát của thím Gudrun.
“James, đi ngủ!”
Bé James giả bộ như không nghe thấy.
“Ngay lập tức!”
“Em nên đi ngủ đi thì hơn,” Henry nhẹ nhàng. “Bà ấy sẽ phạt nếu em không nghe lời.”
“Nhưng em muốn chơi bắn bi cơ,” bé James nói.
Henry lắc đầu. “Thôi mà, Jamie. Bây giờ không được rồi. Ngày mai nhé. Nhưng chút nữa anh sẽ tới đọc truyện cho em.”
“Hứa đi? Anh đọc nốt truyện Võ sĩ Ngốc nhé?”
“James, lại đây,” thím Gudrun quát.
“Ừ, hứa,” Henry nói và nhất định sẽ giữ lời. Thế nhưng, Zeke đã có một kế hoạch khác dành cho nó.
Đầu cúi gục, bé James thất thểu lê bước về phía thân hình to lớn đứng ở cuối hành lang.
“Còn mày, Henry!” Thím Gudrun gọi. “Đừng có gây rắc rối đấy.”
"Vâng, thưa thím,” Henry nói.
Nó vừa tính xuống cầu thang rộng dẫn xuống tiền sảnh, thì chợt nảy ra một ý. Trời buốt lạnh đến nỗi nó trông thấy cả hơi thở mình tuôn ra cuồn cuộn như những đám mây nhỏ màu xám. Dưới tiền sảnh có khi còn lạnh hơn. Và nó có thể chết cóng.
Henry quay gót trở lại, cho đến khi thấy cánh cửa một căn phòng mà nó đã điều tra. Đó là một nhà kho rộng, chứa đầy quần áo do những học sinh cũ của Học viện bỏ lại. Những hàng áo chùng xếp theo màu: xanh da trời, xanh lá cây, tím; những giá treo mũ và áo khoác; những hộp ủng da cổ xưa.
Henry chọn một chiếc áo chùng xanh da trời ấm áp và mặc vô. Cái áo dài tới đầu gối, lý tưởng để mặc ở tiền sảnh có gió lùa. Nó có thể bò lê dưới sàn nhà mà không cảm thấy nền đá lạnh toát.
Henry lao xuống tiền sảnh. Bộ sưu tập bi của nó là nỗi ghen tị của tất cả đám bạn. cha của Henry hay đi đó đi đây, và không bao giờ về nhà mà không mang theo ít nhất một viên bi quý cho bộ sưu tập của con trai. Trong cái túi da của Henry có bi bằng inox, bi mã não lên nước bóng nhẫy, bi thủy tinh, bi đá vôi, bi thạch anh, và cả những viên bi bằng sứ có hoa văn.
Trong tiền sảnh không có đèn, nhưng mặt trăng non luồn qua những ô cửa sổ dài, mù sương, khiến những phiến đá xám lót sản sáng nhờ nhờ như ngọc trai.
“Cút đi!” Zeke rít lên. “Cả hai thằng mày. Đồ Yewbeam đáng ghét. Đi! Ngay! Tao không thể chịu nổi cái bản mặt tụi mày.”
Henry và James chạy vội ra cửa. Gương mặt nhợt nhạt của thằng anh họ đã có hơi hám bạo lực, và chúng không muốn ở lại cho hắn trút cơn thịnh nộ.
“Tụi mình đi đâu đây?” James thở hổn hển khi lao theo thằng anh dọc hành lang.
“Tới tiền sảnh, Jamie. Ra đó chơi bắn bi.” Henry rút từ túi quẩn ra một cái bao nhỏ và vẫy vẫy trước mặt em.
Nhưng không. Chúng chưa kịp chạy thêm được bước nào thì có một tiếng quát của thím Gudrun.
“James, đi ngủ!”
Bé James giả bộ như không nghe thấy.
“Ngay lập tức!”
“Em nên đi ngủ đi thì hơn,” Henry nhẹ nhàng. “Bà ấy sẽ phạt nếu em không nghe lời.”
“Nhưng em muốn chơi bắn bi cơ,” bé James nói.
Henry lắc đầu. “Thôi mà, Jamie. Bây giờ không được rồi. Ngày mai nhé. Nhưng chút nữa anh sẽ tới đọc truyện cho em.”
“Hứa đi? Anh đọc nốt truyện Võ sĩ Ngốc nhé?”
“James, lại đây,” thím Gudrun quát.
“Ừ, hứa,” Henry nói và nhất định sẽ giữ lời. Thế nhưng, Zeke đã có một kế hoạch khác dành cho nó.
Đầu cúi gục, bé James thất thểu lê bước về phía thân hình to lớn đứng ở cuối hành lang.
“Còn mày, Henry!” Thím Gudrun gọi. “Đừng có gây rắc rối đấy.”
"Vâng, thưa thím,” Henry nói.
Nó vừa tính xuống cầu thang rộng dẫn xuống tiền sảnh, thì chợt nảy ra một ý. Trời buốt lạnh đến nỗi nó trông thấy cả hơi thở mình tuôn ra cuồn cuộn như những đám mây nhỏ màu xám. Dưới tiền sảnh có khi còn lạnh hơn. Và nó có thể chết cóng.
Henry quay gót trở lại, cho đến khi thấy cánh cửa một căn phòng mà nó đã điều tra. Đó là một nhà kho rộng, chứa đầy quần áo do những học sinh cũ của Học viện bỏ lại. Những hàng áo chùng xếp theo màu: xanh da trời, xanh lá cây, tím; những giá treo mũ và áo khoác; những hộp ủng da cổ xưa.
Henry chọn một chiếc áo chùng xanh da trời ấm áp và mặc vô. Cái áo dài tới đầu gối, lý tưởng để mặc ở tiền sảnh có gió lùa. Nó có thể bò lê dưới sàn nhà mà không cảm thấy nền đá lạnh toát.
Henry lao xuống tiền sảnh. Bộ sưu tập bi của nó là nỗi ghen tị của tất cả đám bạn. cha của Henry hay đi đó đi đây, và không bao giờ về nhà mà không mang theo ít nhất một viên bi quý cho bộ sưu tập của con trai. Trong cái túi da của Henry có bi bằng inox, bi mã não lên nước bóng nhẫy, bi thủy tinh, bi đá vôi, bi thạch anh, và cả những viên bi bằng sứ có hoa văn.
Trong tiền sảnh không có đèn, nhưng mặt trăng non luồn qua những ô cửa sổ dài, mù sương, khiến những phiến đá xám lót sản sáng nhờ nhờ như ngọc trai.
Danh sách chương