Trong buổi họp phụ huynh sắp tới, giáo viên ngữ văn sắp xếp giao cho các bạn học sinh nhiệm vụ là phải đọc tác phẩm nổi tiếng, sau đó trong buổi họp sẽ chia sẻ cảm nghĩ của bản thân.

Bốn học sinh cùng một nhóm hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Chúc Chúc, Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm lúc nào cũng dính lấy nhau, đã hẹn sau giờ học sẽ tới hiệu sách.

So với việc đọc các tác phẩm nổi tiếng thì trẻ con vẫn thích đọc truyện tranh hơn. Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ vừa mới tới đã lao vào đống truyện tranh.

“Chúc Chúc, qua đây đọc truyện tranh hay lắm nè!”

Tưởng Thanh Lâm vẫy tay gọi Lục Chúc Chúc đang ở khu văn học nổi tiếng.

Lục Chúc Chúc bỏ quyển “Tam Quốc Diễn Nghĩa” dành cho trẻ con ghép vần xuống, đi tới bên Tưởng Thanh Lâm: “Cô Khả nói chúng ta phải đọc tác phẩm nổi tiếng mà.”

“Đừng đọc nữa, mình cho cậu xem truyện tranh, vẽ siêu đẹp luôn.”

Lục Chúc Chúc chọn một quyển “Nụ Hôn Tinh Nghịch”, trên bìa là một đôi nam nữ rất đẹp.

Cô bé ngồi xuống, vừa lật qua vài trang đã bị nội dung truyện tranh thu hút—

“A, đẹp đẹp đẹp đẹp trai quá đi mất!”

“Đừng nói nữa, mình quyết định anh ấy sẽ là thần tượng của tớ, mình không cần Lục Hoài Nhu nữa!”

“MÌnh cũng không cần anh Dương Duệ, aa!”

….

Trương Hổ khinh thường nói: “Hai cậu… ngoan ngoãn mà đọc sách đi, đừng để đến lúc bố mẹ hỏi mà không biết cái gì!”

Tưởng Thanh Lâm cũng chẳng vừa: “Cậu cũng đang đọc “Siêu Sao Bóng Rổ” đấy thôi!”

Trương Hổ hùng hồn nói: “Trong buổi chia sẻ cảm nghĩ, Chúc béo sẽ lên sân khấu, mình đóng vai cá mặn.”

“Nhưng chúng ta là một nhóm.” Lục Chúc Chúc nói: “Cho dù cậu không lên sân khấu thì cũng phải cùng đọc tài liệu và thảo luận chứ, không thể dồn hết cho mình được.”

Ba đứa nhìn nhau, lại nhìn sang quyển truyện tranh trên tay, cuối cùng ngồi xuống tiếp tục đọc.

So với tác phẩm nổi tiếng thì truyện tranh có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Đúng lúc này, Chu Phán Đễ đi tới, gọi Lục Chúc Chúc: “Các cậu cũng ở đây à?”

Lục Chúc Chúc vẫy tay: “Hello!”

Chu Phán Đễ tò mò hỏi: “Các cậu đang đọc cái gì đó?”

“Truyện tranh đó, cậu mau tới đây xem đi, hình vẽ rất đẹp.” Lục Chúc Chúc dịch người về phía Tưởng Thanh Lâm, chừa ra chỗ trống cho Chu Phán Đễ.

“Không được không được.” Chu Phán Đễ xua tay: “Bà nội dẫn mình và em trai tới đây mua sách, mình sắp phải đi rồi.”

“Ừ, được thôi.”

Chu Phán Đễ do dự một lát rồi ngượng ngùng hỏi: “Nhóm các cậu còn thiếu người không?”

“Bọn tớ có ba người.” Lục Chúc Chúc trả lời: “Còn thiếu một người nữa.”

Chu Phán Đễ đỏ bừng mặt, dè dặt hỏi: “Vậy… mình có thể vào nhóm các cậu không?”

“Đương nhiên!” Lục Chúc Chúc vui vẻ đồng ý: “Nhưng mà, nhóm bọn mình toàn là cá mặn.”

Cô bé giơ truyện tranh trong tay lên: “Vậy đó… hahaha, tên nhóm của bọn mình là “tác phẩm nổi tiếng không bằng truyện tranh” đó.”

Chu Phán Đễ nói: “Không sao, mình thích đọc tác phẩm nổi tiếng, để mình viết cảm nghĩ cho.”

Lục Chúc Chúc biết thành tích ngữ văn của Chu Phán Đễ rất tốt, đọc rất nhiều sách, mỗi lần viết văn đều được điểm tối đa, giáo viên cũng thường đọc bài của Chu Phán Đễ để nêu gương cho cả lớp.

Có người lợi hại như vậy tham gia nhóm cá mặn, vậy thì tốt quá rồi!

“Chu Phán Đễ, về thôi.” Bà nội của Chu Phán Đễ dắt tay em trai đứng ở quầy thanh toán, ánh nhìn bất mãn: “Còn lề mề cái gì!”

Chu Phán Đễ vẫy tay tạm biệt với bọn Lục Chúc Chúc, sau đó cầm mấy quyển sách đã chọn chạy đi.

Bà nội của cô bé cũng không già, khoảng năm mươi tuổi, hơi béo một chút và trông khá phúc hậu.

Bà lật mấy quyển sách Chu Phán Đễ chọn: “Em trai con mới học mầm non làm sao hiểu được mấy cuốn này?”

“Cái này không phải cho em trai…” Cô bé thấp thỏm nói: “Đây là sách của con, vì giáo viên giao bài tập về tác phẩm nổi tiếng nên con mới muốn mua.”

Bà nội bỏ mấy quyển sách đó ra, khó chịu nói: “Dẫn con đi mua sách cho em trai mà con lại chẳng chọn cho nó, mua cho mình một đống sách như vậy, con quá ích kỷ, có nghĩ tới em trai con không?”

“Không phải… con tưởng bà cho cả hai mua sách.” Giọng nói Chu Phán Đễ yếu ớt: “Bởi vì cô giáo giao bài tập cho tụi con.”

“Bài tập gì chứ, bà thấy con muốn lấy lí do thì có, con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, chi bằng dùng tiền mua thêm mấy quyển sách cho em trai.”

Chu Phán Đễ nhìn giỏ xách trong tay bà nội, đều là “Audio sách tranh”, “Mười vạn câu hỏi vì sao”, còn có rất nhiều loại sách bìa bắt mắt.

Cô bé chưa từng thấy nhiều sách báo như vậy, tất cả những quyển đã đọc đều là mượn bạn bè hoặc ngồi ở hiệu sách đọc.

Tưởng Thanh Lâm và Lục Chúc Chúc thấy Chu Phán Đễ bị mắng bèn nói giúp: “Bà nội Chu ơi, bọn con có bài tập đọc sách đó ạ, Chu Phán Đễ nói đúng mà.”

“Vâng ạ, bọn con đều mua sách hết.”

Chu Phán Đễ rơm rớm nước mắt.

Xung quanh cũng có nhiều người vây xem, chỉ trích bà nội Chu: “Cho cháu gái mua sách mà cũng lãng phí sao!”

“Mua cho cháu trai nhiều như vậy mà cháu gái lại không mua, thật là không ra gì.”

Bà nội Chu cũng là người sĩ diện, thấy mặt mũi sắp không giữ được liền nói: “Vậy chọn một quyển đi.”

Chu Phán Đễ vội vàng lựa chọn giữa mấy quyển sách kinh điển, chọn một quyển mình rất thích nhưng mấy quyển khác cô bé cũng rất lưu luyến, đành năn nỉ bà nội.

“Mấy cuốn còn lại cũng là giáo viên yêu cầu.”

“Con muốn được đằng chân lên đằng đầu à?” Bà nội Chu tức giận nói: “Không ra dáng chị hai gì cả, nhìn em trai con có đòi hỏi thứ gì không!”

Chu Phán Đễ nhìn khuôn mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác của em trai, muốn nói “sách nó chọn, một quyển con cũng không muốn xem” nhưng vì muốn mua tác phẩm nổi tiếng nên đành nhịn.

Bà nội giật quyển sách trên tay cô bé ném về phía quầy thu ngân, nói: “Chỉ một quyển thôi.”

Chu Phán Đễ lưu luyến nhìn “Cuộc phiêu lưu của Robinson” và “Tam Quốc Diễn Nghĩa.”

Lục Chúc Chúc đi tới, mỉm cười nói: “Cậu mua “Giáo dục tình yêu”, mình mua “Cuộc phiêu lưu của Robinson” còn Tưởng Thanh Lâm mua “Tam Quốc Diễn Nghĩa” nhé, dù sao cũng là một nhóm, chúng ta sẽ cùng trao đổi sách.”

Chân mày Chu Phán Đễ giãn ra, gật đầu cảm kích nhìn Lục Chúc Chúc.

Buổi tối, Lục Hoài Nhu ngồi đọc báo trên sô pha, Lục Chúc Chúc lại gần chống khuỷu tay lên đùi anh, nói lan man về chuyện vừa xảy ra.

“Tại sao bà nội Chu mua nhiều sách cho em trai Chu vậy nhưng lại không mua cho Chu Phán Đễ ạ?”

Lục Hoài Nhu ngáp một cái rồi nói: “Còn phải hỏi à? Chắc là Chu Phán Đễ nghịch ngợm giống con nên bà nội mới thích em trai hơn đó…”

“Con nghĩ không phải vậy đâu.” Lục Chúc Chúc hoài nghi, Chu Phán Đễ rất ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên đều thích cô bé.

“Chẳng lẽ nghịch ngợm một chút là bị phân biệt đối xử rồi ạ?”

Lục Hoài Nhu: “Trong nhà có một đứa ngoan hơn thì sẽ được thiên vị thôi, chuyện bình thường ấy mà.”

Lục Tuyết Lăng mệt mỏi trở về sau một ngày quay chương trình tạp kỹ, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống sô pha.

Lục Chúc Chúc chạy tới phòng bếp, rót một ly sữa nóng cho bà cô rồi đấm lưng bóp chân cho Lục Tuyết Lăng.

Lục Hoài Nhu ghen tị nói: “Là ông nội yêu quý của con mà ông không được bóp chân à, mau rót cho ông cốc sữa đi!”

Lục Chúc Chúc thản nhiên đáp: “Bởi vì bà cô nghe lời hơn ông nội nên con thiên vị bà cô hơn, ông nội không được bóp chân, cũng không có sữa uống đâu.”

Lục Hoài Nhu: “…”

Lục Tuyết Lăng: Cảm ơn con nha.

Sao thấy có gì sai sai nhỉ? ….

Sau khi phân chia nhóm xong, Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm tìm thông tin, Lục Chúc Chúc lên phát biểu còn Chu Phán Đễ sẽ viết cảm nghĩ.

Tan học, cả bọn bàn bạc xem nên tới nhà của ai làm bài nhóm. Chu Phán Đễ vì phải “chơi với em trai” nên không thể đi quá xa nhà, cô bé đề nghị —

“Dưới tầng nhà mình có một cái đình hóng mát, bọn mình có thể tới đó.”

“Được thôi.”

“Không thành vấn đề.”

Các bạn nhỏ đi theo Chu Phán Đễ tới đình hóng mát dưới nhà, tiểu khu nơi cô bé ở khá xa hoa, là kiến trúc kiểu Âu, còn có mái nhà nhòn nhọn nhìn rất đẹp.

Tưởng Thanh Lâm tò mò hỏi Chu Phán Đễ: “Nhà cậu ở chỗ tốt như vậy mà sao lại không mua sách cho cậu?”

Chu Phán Đễ nhìn em trai đang chơi đùa cùng bà nội ở đằng xa, nhỏ giọng nói: “Bà nội mình lên đây sau khi em trai mình ra đời, bà rất tiết kiệm, có tiền đều mua đồ tốt cho em trai.”

Tưởng Thanh Lâm ngẫm nghĩ: “Bà nội không mua sách cho cậu thì có thể hỏi xin bố mẹ mà.”

“Bố mẹ mình…”

Chu Phán Đễ cúi đầu im lặng.

Lục Chúc Chúc phát hiện Chu Phán Đễ đang bối rối, cô bé nhớ hồi học mầm non giáo viên cho đề văn là “Tình yêu của mẹ” và “Tình yêu của bố”, lúc ấy Chu Phán Đễ nói rằng bố mẹ không thích mình, chỉ yêu em trai.

“Haiz, cậu đừng hỏi nữa.” Lục Chúc Chúc kéo Tưởng Thanh Lâm chạy tới vườn ươm bên ngoài đình: “Đất ở đây rất mềm, chắc chắn là có giun đấy! Chúng ta đào giun đi.”

“Đào giun cái gì, bọn mình tới đây là để viết cảm nghĩ cơ mà!”

“Vậy… Chu Phán Đễ viết trước đi, lát nữa mình tới sau.”

Chu Phán Đễ thấy Lục Chúc Chúc cố ý đánh lạc hướng chủ đề này liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chỉ là một đứa bé nhưng cũng có tôn nghiêm của riêng mình, càng lớn thì Chu Phán Đễ càng không muốn chia sẻ chuyện bố mẹ không thích mình cho bạn bè và thầy cô giáo.

Từ khi Ninh Dung Nhi biết bố mẹ Chu Phán Đễ không thích cô bé, Ninh Dung Nhi liền chia bè kết phái nói các bạn khác tẩy chay cô bé, bảo rằng đứa trẻ không có ai thương thì cũng không ai thích chơi cùng.

Chu Phán Đễ ngày càng tự ti, nếu lần này Lục Chúc Chúc không đồng ý thì cô bé cũng chẳng biết vào nhóm nào nữa.

Cô bé ngồi ở trong đình, viết văn chăm chú.

Chu Phán Đễ hạ quyết tâm sẽ viết một bài cảm nghĩ thật hay để khi Lục Chúc Chúc lên sân khấu chia sẻ sẽ được mọi người khen ngợi.

Lục Chúc Chúc đào được hai con giun béo tròn rồi bỏ chúng vào hộp kẹo.

Bỗng nhiên, một tia nước bắn tới, ướt đẫm quần áo sau lưng cô bé.

Lục Chúc Chúc quay đầu, nhìn thấy đứa em trai của Chu Phán Đễ – Chu Gia Bảo đang cầm súng bắn nước kiêu ngạo liếc sang.

“Em đang cầm cái gì đó!”

Chu Gia Bảo nhìn hộp kẹo rực rỡ sắc màu trong tay Lục Chúc Chúc, cao giọng: “Tao muốn ăn kẹo! Mau đưa kẹo cho tao!”

Lục Chúc Chúc lùi về sau một bước: “Đây không phải kẹo.”

“Tao mặc kệ! Đưa đây cho tao.”

Nói xong thằng bé chạy tới, muốn cướp hộp kẹo của Lục Chúc Chúc.

Chu Phán Đễ đứng dậy trách móc: “Gia Bảo, đây là đồ của chị Chúc, em không được lấy.”

“Cút ngay, đồ tốn cơm tốn tiền!” Chu Gia Bảo đẩy Chu Phán Đễ.

“Em gọi chị là gì!” Chu Phán Đễ tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Ai dạy em?”

“Bà nội gọi như vậy đó! Đồ tốn cơm tốn tiền! Đồ tốn cơm tốn tiền!”

Chu Phán Đễ nước mắt đầm đìa, không còn mặt mũi nào trước mặt bạn học.

Tưởng Thanh Lâm nói: “Nhóc con, em không thể mắng chị mình được! Đúng là không lễ phép!”

“Tao cứ mắng nó đấy, bố mẹ và bà nội đều mắng nó thì tao cũng mắng được!” Chu Gia Bảo cầm cây súng nước bắn về phía Chu Phán Đễ, khiến quần áo và bài tập đều ướt hết: “Chị gái xấu xa, đồ tốn cơm tốn tiền! Không cho tao ăn kẹo!”

Tính tình của Lục Chúc Chúc được di truyền từ Lục Hoài Nhu, thấy đứa bé này quá hỗn láo liền giơ hộp kẹo trong tay lên: “Muốn ăn kẹo thì phải xin lỗi chị gái trước đã.”

“Không xin lỗi, đưa cho tao!”

Chu Gia Bảo muốn đòi hộp kẹo, Lục Chúc Chúc bèn nhón chân không đưa cho thằng bé: “Xin lỗi đi.”

Chu Gia Bảo nhìn hộp kẹo trong tay Lục Chúc Chúc rồi nhìn sang hốc mắt đỏ bừng của Chu Phán Đễ, nói cho có lệ: “Xin lỗi chị, được chưa! Mau đưa kẹo cho tao đi!”

Lục Chúc Chúc đưa hộp kẹo ra.

Chu Gia Bảo lấy được hộp kẹo thì chạy vụt ra ngoài, chạy khỏi đình liền lè lưỡi làm mặt quỷ với Chu Phán Đễ: “Đồ tốn cơm tốn tiền! Tốn cơm tốn tiền!”

Chu Gia Bảo mở hộp kẹo muốn lấy kẹo nhưng kẹo thì chẳng thấy đâu mà lại thấy hai con giun to tròn béo mẫm.

Chu Gia Bảo chưa bao giờ nhìn thấy giun, bây giờ nhìn thấy hai con giun dài ngoằng lắc qua lắc lại thì sợ hết cả hồn, ngã bụp vào trong vườn.

Tưởng Thanh Lâm nhặt hộp kẹo cho Lục Chúc Chúc, làm mặt quỷ: “Nhóc còn dám láo toét nữa không!”

Chu Gia Bảo ngồi dưới đất, khóc ầm lên.

“Ăn hiếp người! Ăn hiếp người! Đồ tốn cơm tốn tiền, tốn cơm tốn tiền!”

“Tao mách bà! Tao mách bố mẹ! Họ sẽ đuổi mày đi!”

Chu Phán Đễ sợ phát khóc, run cầm cập không nói nên lời.

Lục Chúc Chúc thấy bà nội Chu đang nhảy quảng trường cùng những người già cùng khu ở đằng xa, không để ý tới bên này.

Cô bé thấp giọng nói với Chu Gia Bảo: “Chuyện trẻ con đừng có mách với người lớn!”

“Tao phải nói! Chị ta bắt nạt tao! Để bố tao đánh chị ta!”

“Em nhìn cho rõ, là chị bắt nạt em, chẳng liên quan gì tới chị em cả.”

“Chúng mày đều là một bọn!”

Lục Chúc Chúc nghĩ ngợi một hồi rồi uy hiếp: “Nếu em nói cho bà nội, chị sẽ bảo Chu Phán Đễ mỗi ngày đều bắt hai con giun để vào hộp bút của em, dọa cho em sợ!”

Chu Gia Bảo sợ đến mức mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Chị… chị ta không dám đâu! Chị ta bị tao đánh còn không dám kêu, làm sao mà dám bắt con giun dọa tao chứ!”

Lục Chúc Chúc quay đầu nhìn Chu Phán Đễ.

Chu Phán Đễ hạ quyết tâm, gạt nước mắt rồi cầm lấy cái hộp trên tay Lục Chúc Chúc, mở ra cầm lấy một con giun nhão nhoét rồi giơ trước mặt Chu Gia Bảo.

Chu Gia Bảo sợ hãi lùi về sau: “Mày đừng tới đây! Đừng tới!”

Chu Phán Đễ thu hết can đảm, nói: “Nếu em còn bắt nạt chị, mách với bà nội thì mỗi ngày chị sẽ lấy giun dọa em!”

“Không… mày đừng làm như vậy!”

“Còn dám mách lẻo không?”

Chu Gia Bảo vừa tức vừa uất, hung hăng giậm chân mấy cái.

“Còn dám mách lẻo à?” Chu Phán Đễ đã phải chịu đựng quá lâu, bây giờ như được trút hết ra, lời nói rất mạnh mẽ: “Nói đi, còn bắt nạt chị không!”

“Tao… tao không dám nữa!” Chu Gia Bảo nói xong thì khóc ầm lên.

Bà nội Chu nghe thấy tiếng trẻ con khóc liền vội vàng chạy tới, đau lòng ôm Chu Gia Bảo: “Ôi chao, tiểu tổ tông, con bị làm sao vậy? Ai bắt nạt con, nói với nội để nội đánh cho!”

Chu Gia Bảo nhìn đình hóng mát.

Trong đình, Chu Phán Đễ và các bạn đang chăm chú thảo luận cho bài chia sẻ, sắc mặt bình tĩnh như thể không nghe được tiếng khóc phía bên này.

Bà nội chu liếc mắt hung dữ với Chu Phán Đễ.

Chu Phán Đễ hơi run, Lục Chúc Chúc bèn nắm tay cô bé.

“Nói cho nội, là chị bắt nạt con à?”

Chu Gia Bảo nhìn Lục Chúc Chúc, cô bé dùng tăm tre xiên một con giun, khẽ mỉm cười.

Chu Gia Bảo càng khóc to hơn: “Không có ai bắt nạt con, là tại con tự té ngã, huhuhu!”

“Haiz, sao con lại bất cẩn như thế chứ, thôi… lại đây nội thương, đừng sợ.”

Nói xong, bà nội Chu ôm Chu Gia Bảo rời đi.

Các cô cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, Chu Phán Đễ cảm kích nói: “Chúc Chúc, cảm ơn cậu.”

“Ừ, không có gì đâu.”

….

Tối hôm đó, Lục Chúc Chúc đang định chỉnh sửa lại bài chia sẻ của nhóm thì nhận được điện thoại của Chu Phán Đễ.

Trong điện thoại, Chu Phán Đễ khóc nức nở: “Chúc Chúc, mình… sợ quá, mình phải làm sao bây giờ?”

“Gia Bảo vẫn nói với bà nội là mình dùng con giun để dọa nó, bà nội tức giận liền dùng nước nóng làm bỏng tay mình, còn nói chờ bố mình trở về sẽ đánh gãy chân mình… mình sợ quá nên bỏ chạy khỏi nhà.”

Lục Chúc Chúc vừa nghe đã thấy không ổn, vội vàng nói: “Cậu đừng có chạy lung tung, bây giờ trời đã tối rồi, mau trở về nhà đi!”

“Không, mình không về đâu!” Chu Phán Đễ cố chấp nói: “Nếu mình về thì sẽ bị đánh.”

Lục Chúc Chúc cũng không muốn Chu Phán Đễ bị đánh gãy chân, liền nói: “Vậy… đêm nay cậu tới nhà mình trước đi, ở lại đây với mình.”

Nửa tiếng sau, Lục Chúc Chúc đón Chu Phán Đễ ở cửa tiểu khu rồi đưa cô bé vào bằng cửa sau.

Mấy chuyện do con nít khơi lên này Lục Chúc Chúc không dám nói với Lục Hoài Nhu nên đành giấu Chu Phán Đễ trong phòng mình.

Buổi tối ăn cơm, Lục Chúc Chúc ăn nhanh gấp đôi bình thường, hì hục chén sạch bát cơm phô mai của Lục Hoài Nhu rồi khen ngợi cực kỳ khoa trương: “Oa, món này đúng là mỹ vị nhân gian mà!”

Lục Hoài Nhu nghi ngờ nhìn cô bé, “Thật à?”

“Thật!” Lục Chúc Chúc trịnh trọng tuyên bố: “Món ăn ngon như thế này con còn muốn giữ thêm một ít để ăn khuya, con mang về phòng đây!”

Nói xong liền bưng bát chạy về phòng.

Lục Hoài Nhu được khen mà sợ, lấy tay che ngực: “Em đúng là đầu bếp thiên tài mà.”

Lục Tuyết Lăng nhìn hành động khác thường của Lục Chúc Chúc cũng thấy rất tò mò, đẩy bát salad rau của mình qua một bên rồi nếm thử món cơm phô mai của Lục Hoài Nhu.

“Thế nào?” Anh chờ mong nhìn Lục Tuyết Lăng.

Lục Tuyết Lăng chép miệng một lúc rồi buông đũa: “Chị có một chữ tặng cho em.”

“Tuyệt?”

Lục Tuyết Lăng vờ làm bộ dạng buồn nôn —

“Ọe!!!”

….

Lục Chúc Chúc bưng cơm vào phòng, nhìn Chu Phán Đễ đang ngồi trên bàn viết văn: “Cậu đói bụng chưa? Ăn ít cơm đi, mặc dù hơi khó ăn nhưng cũng đỡ hơn để bụng đói.”

Chu Phán Đễ cũng rất đói, cầm thìa xúc xong liền nhíu mày: “Sao cơm này lại có vị xà phòng thế?”

Lục Chúc Chúc bất lực nói: “Ông nội mình là một thiên tài, có siêu năng lực khiến cơm phô mai có vị xà phòng, cũng chẳng biết ông ấy làm như nào nữa.”

“Cái này… có ăn được không?”

“Không chết đâu, cậu nhìn mình vẫn đang sống khỏe mạnh nè.”

Chu Phán Đễ cầm thìa vất vả xúc cơm. Lục Chúc Chúc nhìn tay cô bé bị phồng đỏ lên, hỏi: “Tay cậu có đau lắm không?”

“Không sao không sao, mình hết đau rồi.”

“Bà nội cậu thật xấu xa.”

“Haiz, bà ấy vẫn luôn thiên vị em trai như vậy, mình chỉ mong lớn lên nhanh một chút.”

“Sau này lớn lên cậu muốn làm gì?”

Chu Phán Đễ nghĩ ngợi: “Đầu tiên là sẽ đổi tên, mình không thích cái tên này.”

Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Sao thế? Cái tên này rất hay mà.”

“Mình nghe hàng xóm nói, Phán Đễ – nghĩa là mong muốn có em trai.”

“Hóa ra là thế.”

“Mình không thích Gia Bảo, nên cũng ghét cái tên này.”

Lục Chúc Chúc nhìn Chu Phán Đễ khổ sở cũng chẳng biết an ủi thế nào, đành cùng cô bé than ngắn thở dài.

Lục Chúc Chúc không có em trai nên không hiểu được cảm giác của Chu Phán Đễ, nhưng nếu ông nội, bà cô và bố mẹ đều thích em trai thì cô bé sẽ rất tủi thân, mỗi ngày đều trốn trong chăn khóc lóc.

Cốc cốc cốc, giọng Lục Hoài Nhu vang lên ngoài cửa: “Lục Chúc Chúc, sao con lại khóa cửa phòng thế?”

Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Không có gì đâu ông nội, con đang viết bài chia sẻ cảm nghĩ thôi!”

“Bà cô của con cắt trái cây cho con này.”

“Thôi ạ, con ăn no lắm rồi.”

Lục Hoài Nhu lại hỏi: “Vậy bạn con ăn đủ chưa?”

Lục Chúc Chúc quay sang nhìn Chu Phán Đễ, cô bé gật đầu nhỏ giọng nói: “Mình no rồi.”

Lục Chúc Chúc: “Bạn ấy cũng no rồi ạ.”

“Ha, đúng không.”

Lục Hoài Nhu cười lạnh, Lục Chúc Chúc vừa kịp phản ứng đã toát hết cả mồ hôi.

Ông nội ngốc của mình vừa được uống thuốc bổ não à?

Sao lại bắt chước cách diễn của mình thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện