Trong lòng Trần Nhược Vũ buồn bực vô cùng.

Cái từ ‘ muốn ‘ đang kêu leng keng trong đầu cô. Cô muốn đi đến chỗ anh, đứng trước mặt anh chửi bới một trận. Muốn cướp cặp lồng cơm móng giò về.

Không cho anh ăn, đến ngửi cũng không được ngửi.

Có một số người tuyệt đối không thể đối tốt được. Tên ác bá tiên sinh chính là một ví dụ.

Anh chẳng những đùa bỡn, còn đùa bỡn cô...

Được rồi, tóm lại là anh thừa dịp cô tử tế với anh đã coi thường cô! Cô không thông minh, nhưng anh nghĩ cô không có não chắc? Trần Nhược Vũ ngồi xe bus tới chỗ Mạnh Cổ. Xe lắc lư, trong lòng bỗng nhiên như được khơi thông, kinh mạch được đả thông, thần trí tỉnh táo.

Cô quá ngây thơ, đương nhiên cái tên chết tiệt kia cũng ngây thơ. Nhưng mà cô không cảm thấy anh không hẳn là ngây thơ, anh cố ý, cố ý đùa dai với cô. Mà cô thì cứ khẩn trương là trở nên ngây thơ, không nghĩ đến chuyện lại lên cao trào đến thế. Nói chung, chuyện này là anh sai, anh bị thương là xứng đáng!

Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô tính, cướp đồ trở lại, sau đó một tháng trời sẽ không để ý đến anh, chờ anh thức tỉnh nhận ra lỗi sai của mình, chân thành xin lỗi cô, cam đoan sẽ không dám lôi cô ra làm trò đùa nữa, lúc đó cô mới thân thiết với anh trở lại.

Khí thế bừng bừng, nguyên tắc là phải thế, không thể nhân nhượng.

Trần Nhược Vũ hấp tấp chạy tới chỗ Mạnh Cổ. Đó là khu tập thể xa hoa ở gần bệnh viện, sạch sẽ, nhỏ nhắn nhưng rất sang trọng.

Trần Nhược Vũ hớn hở thưởng thức vẻ đẹp nơi đây, cô tìm được tầng nhà mà Mạnh Cổ sống, bấm thang máy đi lên.

Cửa thang máy mở ra, cô nghe được tiếng của Mạnh Cổ. Ngay cả cửa nhà cũng không đóng, sau đó là tiếng nói vang lên.

Trần Nhược Vũ bước vài bước, chợt nghe thấy tiếng của Mạnh Cổ nói: “ Em đi đi,”

Cô ngẩn người, giọng điệu này anh đang nói chuyện với ai?

Cô bước nhanh hai bước, thấy được cánh cửa chính nhà Mạnh Cổ đang mở toang ra, Mạnh Cổ đang đứng trước mặt một người con gái đứng ở cửa ra vào.

“ Em đi đi.” Ba chữ này là nói với người con gái ấy.

“ Mạnh Cổ, em nghe các bạn học cũ nói. Bọn họ nói anh...”

Lời còn chưa dứt đã bị Mạnh Cổ cắt ngang: “ Cho dù bọn họ nói cái gì thì cũng không phải anh nói, anh không có hứng thú nghe các người bạn cũ lâu ngày gặp lại nói mấy câu nhảm nhí.” Anh nói đến chuyện này, nâng mắt đã thấy Trần Nhược Vũ, vì thế nói: “ Bạn anh đến rồi, không tiện tiếp em. Em đi đi.”

Cô gái nghe được câu nói này, quay đầu nhìn thoáng qua. Trần Nhược Vũ nghênh đón ánh mắt của cô, bất giác thở dài trong lòng, quá xinh đẹp.

Dáng người cao gầy, mảnh khảnh, mái tóc đen bóng hơi quăn ở đuôi tóc, hai mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn, tổng thể nhìn rất tri thức.

Trần Nhược Vũ cũng không biết tại sao, nhận thấy rằng người phụ nữ này muốn hàn gắn lại với Mạnh Cổ. Tuy rằng, cô cùng Mạnh Cổ lấy chuyện này ra làm trò đùa, nhưng khi chuyện xảy ra rồi, lại cảm giác trong lòng có điều gì đó rất khó nói nên lời.

Người con gái kia nhìn Trần Nhược Vũ, đánh giá một chút, bỗng nhiên cười, tỏ vẻ thản nhiên đưa tay ra, nói: “ Xin chào, tôi tên là Thích Dao. Trước đây học cùng trường Y với Mạnh Cổ... là bạn bè.” Hai từ bạn bè cố gắng nói dài ra, có ý ám chỉ điều gì đó.

Quả nhiên, chính là mối tình đầu trong truyền thuyết, rất được, có chút quật cường, mạnh mẽ. Trần Nhược Vũ gật đầu, giới thiệu tên của mình.

Thích Dao nhìn cô một lượt, cười cười, xoay người lại nhìn Mạnh Cổ nói: “ Bọn họ nói anh không có bạn gái.”

Mạnh Cổ nhìn thoáng qua Trần Nhược Vũ, ám chỉ: “ Anh có quen bạn gái hay không, không cần phải báo cáo với họ.”

“ Bọn họ còn nói, hai người bạn gái sau này của anh, đều không giống với em.” Thích Dao cũng nhìn thoáng qua Trần Nhược Vũ, cũng ám chỉ điều gì đó.

Trần Nhược Vũ nghe thấy vậy có chút bực tức, rõ ràng cô là người ngoài cuộc, sao hai người này lại lôi cô vào để chiến đấu?

Cái cô Thích Dao này luôn mồm nói “ bọn họ nói, bọn họ nói’ thật ra chỉ muốn kiểm chứng điều gì đó. Muốn chứng minh Mạnh Cổ đối với tình cũ còn vương vấn. Mà nay cô ấy cũng quay đầu là bờ cho nên hai người này đang ôm lại khúc tình ca xưa. Lòng vòng nhiều như vậy, nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu, quá đáng ghét.

“ Anh đã nói rồi, bọn họ nói gì đều không liên quan đến anh, anh quen biết bạn gái như nào, cũng không liên quan đến em. Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, nhưng em không cần tự dát vàng lên mặt mình như thế. Em đi đi.” Mạnh Cổ vừa nói, vừa kéo tay Trần Nhược Vũ vào trong nhà, rồi để cô ở sát bên người anh. Bày ra tình huống cho người khác xem, tôi đã có bạn gái mới, biết điều thì biến đi.

Đây là lần thứ ba Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nói ba chữ: “ Em đi đi.” Nhưng hiển nhiên Thích Dao vẫn không chịu khuất phục, cô ấy há mồm định nói gì đó, nhưng Trần Nhược Vũ lúc này đã bùng nổ.

“ Thích tiểu thư, ngại quá, tôi phải cắt ngang lời cô. Tương lai còn dài, cô hiểu câu này không? Hiện tại, chuyện đã như này, cô có nói gì nữa cũng vô dụng. Cô đã biết nhà anh ấy ở đâu rồi, nếu rảnh quá thì đến trước cửa chặn anh ấy lại cũng được.

Nhưng bây giờ tôi đã đến đây,cô ở trước mặt tôi trước thì nói là bạn học cũ, sau thì nói là bạn gái trước, cô không biết hai chữ ‘ biết ý ‘ viết thế nào sao? Bây giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, hơn nữa tôi còn đang đói. Phiền cô, nếu muốn ôn lại tình cảm hoặc nói chuyện nhảm nhí thì để lúc khác có được không?.”

Mạnh Cổ và Thích Dao đồng loạt quay sang nhìn cô. Sắc mặt hai người khó coi vô cùng.

Trần Nhược Vũ nhìn lại, thầm nghĩ nhìn cái gì mà nhìn, tâm trạng cô cũng không có tốt hơn là mấy đâu: “ Đề nghị này của tôi không hay sao?.”

Thích Dao cắn môi, không để ý tới lời nói của Trần Nhược Vũ, nhìn Mạnh Cổ: “ Trở về em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“ Lãng phí tiền điện thoại làm gì.” Mạnh Cổ lạnh lùng trả lời.

Thích Dao không nói thêm, cô nhìn Mạnh Cổ với ánh mắt đầy ẩn ý sau đó cũng không chào tạm biệt Trần Nhược Vũ mà xoay người rời đi.

Mạnh Cổ đóng cửa lại, nhíu mày nhìn Trần Nhược Vũ: “ Cái gì mà biết nhà anh ấy ở đâu, mỗi ngày đến chặn trước cửa, em sưu tầm đâu ra cái ý tưởng này thế!.”

Trần Nhược Vũ cũng nhíu mày, cô nhìn miệng anh, bị thương mà ăn nói vẫn lưu loát lắm. Mặt mày cô bỗng sa sầm lại.

“ Tôi không nói ra ý tưởng này thì chắc cô ấy sẽ thôi đến nhà anh? Hôm nay tôi không đến thì cô ấy làm sao đi nhanh đến thế được? Cho nên, về sau nếu cô ấy có tới, anh phải dùng lí trí mà phân tích, không nên đổ lên đầu tôi.”

Mạnh Cổ mặt mày nhăn lại: “ Tôi và cô ấy không có liên quan gì cả, lần trước gặp mặt tôi cũng không cho cô ấy số điện thoại, là cô ấy tìm bạn học cũ, tôi không nghe điện thoại của cô ấy, cho nên mới tới tận nhà tìm tôi.”

Trần Nhược Vũ đối với chuyện này không quan tâm, cô hỏi: “ Cô ấy có hỏi miệng anh vì sao bị thương không?.”

Giọng nói Trần Nhược Vũ cho thấy tâm trạng của mình không hề tốt, Mạnh Cổ cũng bày tỏ thái độ mây đen giăng đầy của mình: “ Rất lấy làm tiếc, cô ấy không có hỏi.”

“ Quá đáng tiếc. Anh sắp xếp vai diễn này cho tôi đúng là không có tác dụng.”

Mạnh Cổ nổi điên: “ Em tức giận cái gì chứ?.”

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, xoay người đi vào phòng bếp, nhìn một vòng không thấy móng giò đâu, mở tủ lạnh đã đập ngay vào mắt cặp lồng móng giò, bên cạnh còn rất nhiều thức ăn khác.

Trần Nhược Vũ lấy cặp lồng móng giò ra, quay đầu thấy trong bếp có chiếc túi ni lông đặt trên bàn, cô lấy túi bọc lại cặp lồng rồi chuẩn bị rời đi.

Cô quay đầu lại, thấy Mạnh Cổ đang tỏ vẻ ngạc nhiên, đương nhiên anh chỉ nghĩ là cô tới ăn cơm cùng anh chứ không phải đem cặp lồng cơm về.

“ Bác sĩ Mạnh, tôi rất thật lòng khi coi anh là bạn. Tôi trước đây không biết lượng sức mình mới theo đuổi anh, có lẽ lúc theo đuổi anh tôi không phải thực lòng, chỉ vì anh có điều kiện, không tự hỏi rằng tôi và anh có thích hợp với nhau hay không.

Nhưng sau khi quen biết một thời gian, tôi cảm thấy con người anh rất tốt, nhiệt tình, có trách nhiệm, cho nên tôi rất quý trọng người bạn như anh. Tôi biết, anh cùng với hội Doãn Tắc là bạn bè thân thiết, cách thức biểu đạt tình cảm tuy rằng hơi dọa người nhưng tôi không phải Doãn Tắc và Lôi Phong, tôi cũng có nét riêng của mình.

Có lẽ, anh cảm thấy tôi làm nhiều chuyện rất buồn cười nhưng anh lại cứ bắt những lỗi đó của tôi để cười chê, tôi cũng biết tức giận là gì. Khi anh và người khác nói những chuyện như vừa nãy trước mặt tôi, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ khó xử. Bác sĩ Mạnh, tôi không thông minh nhưng tôi cũng có lòng tự trọng. Lúc anh nửa đùa nửa thật đùa bỡn tôi, hưởng thụ cảm giác sung sướng, xin anh nghĩ lại đến cảm nhận của tôi.”

“ Trần Nhược Vũ...” Mạnh Cổ định nói gì đó, Trần Nhược Vũ đã lấy tay ngăn lại.

“ Bác sĩ Mạnh, quen biết với anh tôi rất vui, rất thoải mái, tuy rằng không theo đuổi được anh nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Tình bạn và tình yêu cũng giống nhau, cũng cần phải có sự chân thành. Nói thật, nếu anh cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ nhiệt tình nhận lời, nhưng anh lấy lí do vớ vẩn để bắt tôi tới đây, để tôi diễn kịch trước mối tình đầu của anh, trong lòng tôi rất khó chịu.”

“ Tôi không có...” Mạnh Cổ định nói nhưng lại bị Trần Nhược Vũ cắt ngang.

“ Bác sĩ Mạnh cảm thấy chuyện mình làm là đúng, phải vậy không?.”

Mạnh Cổ há miệng thở dốc, còn chưa nói được từ nào đã bị Trần Nhược Vũ liếc mắt: “ Bác sĩ Mạnh, anh cần phải xin lỗi với tôi.”

Mạnh Cổ chưa kịp mở miệng, Trần Nhược Vũ đã nói: “ Móng giò tôi tịch thu lại, dù sao anh cũng không thực lòng muốn ăn, về sau tôi cũng không nấu đồ ăn cho bác sĩ Mạnh nữa.

Nếu như bác sĩ Mạnh không xin lỗi tôi, thì mối quan hệ bạn bè thân thiết này rất khó duy trì, bằng không sau này phát sinh những mâu thuẫn khác, sẽ mất hay đi, sẽ dẫn đến chuyện không thể nhìn mặt nhau nữa. Bác sĩ Mạnh thấy tôi nói đúng không?”

Cô hỏi anh ‘ đúng không ‘, không để anh có cơ hội trả lời, nói xong, cô quay đầu rời đi.

Ra đến thang máy bấm nút đi xuống. Động tác nhanh gọn, cách hành văn lưu loát, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất sảng khoái, cô ôm trong lòng cặp lồng móng giò của mình, giống như ôm vũ khí. Chỉ thấy rằng có thể đem những suy nghĩ chôn giấu dưới đáy lòng của mình nói ra, cảm thấy rất nhẹ nhõm.

“ Trần Nhược Vũ.” Mạnh Cổ đuổi theo.

Cửa thang máy mở, Trần Nhược Vũ vừa bước vừa quay đầu nhìn anh.

“ Tôi muốn cự tuyệt người phụ nữ khác, không cần phải lấy em ra làm lá chắn. Tôi muốn tìm phụ nữ để đùa bỡn, không cần phải tìm em làm mục tiêu.” Anh cảm thấy mình hơi lỡ lời, nói tiếp: “ Tôi không phải là loại người tìm niềm vui bằng việc trêu đùa phụ nữ.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, nói: “ Giải thích này quá miễng cưỡng, không thể cho là lời xin lỗi.”

“ Hả.” Mạnh Cổ nhíu mày.

Trần Nhược Vũ làm mặt quỷ với anh, đóng cửa thang máy.

Thang máy đi xuống tầng dưới, Trần Nhược Vũ nhớ tới biểu tình của Mạnh Cổ vừa rồi, bất giác nở nụ cười.

Hahaha, anh cũng có lúc bối rối như này! Anh sao lại bối rối đến thế nhỉ?

Trần Nhược Vũ ôm cặp lồng cơm, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô liền mở máy điện thoại gọi cho Tư Tư.

Cô nghĩ, đây là lần đầu tiên có cảm giác sung sướng vì chiến thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện