Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Oanh lấy dịch bổ dưỡng đường glucose ra cho Đại Bảo uống, duy trì cơ năng thân thể của cậu bé, lại cho một ít thuốc tiêu sưng giảm đau, sau đó mới đi đến trước mặt Tiêu Tẫn.

Nàng mới vừa duỗi tay, đột nhiên đối diện với đôi mắt lạnh lùng sâu xa kia.

Tay nàng ngừng ở giữa không trung, lại chuyển lương khô và thuốc còn có túi nước để tới bên cạnh.

“Tỉnh vừa lúc, đỡ phải ta đút cho ngươi.”

Nói xong, nàng cũng mặc kệ hắn, lập tức trở lại bên người hai đứa bé ngồi xuống móc ra lương khô từ trên người ăn.

Hôm nay Tô Oanh là dùng thuốc với Tiêu Tẫn, sau khi uống thuốc hôn mê một ngày ở trên người Tô Oanh, tinh thần Tiêu Tẫn tốt một ít, hắn đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn viên thuốc màu đen và lương khô trên mặt đất, đôi mắt rét lạnh không có một tia dao động cầm lấy lương khô ăn.

Ánh mắt Tô Oanh thoáng nhìn hắn ăn, cũng không để ý đến hắn nữa.

Sau khi ăn xong, Tô Oanh ngồi xếp bằng hai chân dồn khí vào đan điền bắt đầu điều tức, phương pháp điều tức này vẫn là một chiến hữu xuất thân thế gia cổ võ của nàng nói cho nàng, hiện tại thân thể này của nàng quá yếu ớt, sử dụng không vừa tay, làm chiến tướng quả quyết giết chóc thời mạt thế, nàng không thể chấp nhận một quyền của mình không thể đánh chết một con trâu! Đêm dần tối, xung quanh lâm vào một mảnh yên lặng.

Tô Oanh chậm rãi phun trọc khí trong thân thể ra, điều tức xong, nàng cảm giác còn tỉnh táo hơn ngủ một giấc.

Nàng dựa theo ánh trăng đánh giá núi lớn phía sau, ngọn núi này không tính cao, nhưng thảm thực vật vô cùng rậm rạp, núi rừng khẳng định có không ít dã vật.

Tô Oanh nghĩ đến thịt tươi ngon, theo bản năng liếm môi.



Mạt thế đã sớm không có gia cầm bình thường có thể dùng ăn, dã vật đều thành chiến lợi phẩm các quân bộ tranh đấu để cho người hướng tới, hiện tại có như vậy một tòa núi lớn tràn ngập dã vật ở trước mặt, làm sao Tô Oanh có thể bỏ lỡ cái cơ hội tràn đầy không gian này.

Dù sao nàng không quen thuộc địa hình Sở quốc, rất có thể bỏ lỡ loại cơ hội này ít nhất một lần.

Tô Oanh đứng lên, duỗi tay vỗ vỗ ở trên người ba người, sau đó từ trên người lấy ra thuốc bột rải một vòng ở xung quanh ba phụ tử, thuốc bột có độc này mặc kệ là người hay là mãnh thú, tới gần đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng vỗ bọn họ là cho mũi của bọn họ hít giải dược.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tô Oanh dựa vào bóng đêm đen xì tránh đi quan sai tuần tra đi vào núi lớn phía sau.

Nàng cũng không chú ý tới, nàng mới vừa rời đi, Tiêu Tẫn đã mở hai mắt ra.

Mắt hắn đen tối không nhìn rõ phương hướng Tô Oanh biến mất, Tô Oanh, ngươi đây là gấp không chờ nổi muốn lộ ra đuôi cáo sao.

“Hắt xì”

Vào núi Tô Oanh đột nhiên hắt xì, cũng không biết là ai hơn nửa đêm nhắc nàng mãi.

Nàng chạm vào cơ quan trên vòng tay tiến vào không gian, từ trên giá một cái trữ vật bên tay phải lấy ra một chủy thủ sắc bén còn có một súng gây mê và đèn tay chiếu sáng, sau đó ra không gian.

Càng đi lên núi, độ ấm mũi hít vào càng thấp.

Nàng dựa vào ánh sáng đèn tay phát hiện dấu chân gấu nâu ở dưới một thân cây, nàng dọc theo dấu chân đi xuống một đường, đi tới một cửa động.

Dấu chân biến mất ở trước cửa động, rất có thể gấu nâu trốn ở trong động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện